TRỊNH CÔNG LỘC
Ảnh: internet
Sông Hương bao giờ đi hết?
Đời người,
bao nhiêu ngàn cây số
đi hết vòng trái đất cũng nên
có con đường vô biên
vô biên không hết được…
Đây,
sông Hương, núi Ngự
khúc ruột mềm ai chẳng thương nhau
tiếng sầu Phu Văn Lâu
tiếng mau nhịp cầu
thánh thót sương rơi chuông chùa Thiên Mụ
tiếng mỏng thơi tím Huế
đã se tơ, kết tóc nghìn đời!
Có thể,
đi hết vòng trái đất
Nhưng bao giờ
hết được sông Hương?
Vẫn cứ là Hà Nội…
Gió ngoài sông rong ruổi
Khuôn mặt hồng phù sa
Sóng như làn tóc rối
Tóc biết hát tình ca…
Chùa Một Cột - đài hoa
Hồng đóa sen trước ngực…
Chuyện thanh kiếm, rùa vàng
Còn nao nao vận nước!
Hoa sữa thơm
đêm về
Cầm đắm say đi trước…
Sông Hồng nghìn năm tuổi
Vẫn không thấy nét già
Người Hà Nội trăm tuổi
Vẫn nguyên dáng kiêu sa!
Hà Nội có vắng đâu
Em đi từ mọi phía
Đi mãi đến bạc đầu
Vẫn cứ là Hà Nội!
(SH317/07-15)
LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.
Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...
Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu
hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê