TRẦN VĂN QUYẾT
Ảnh: internet
Chiếc mặt nạ hai lớp
Những đứa trẻ con rất thích
chơi chiếc mặt nạ ông địa
ông lân ông tôn ngộ không
khi chiếc mặt nạ cởi ra
lũ trẻ cùng cười khoái chí
người lớn nhiều khi thích chơi
đeo mặt nạ đùa với lũ
trẻ con chửa biết gì bảo
rằng ta là thiên thần đây
ta là thiên thần là thiên thần
dội vào trong những giấc mơ
hãi hùng thấm đẫm mồ hôi
giấc mơ êm đềm có tình
yêu có lòng ban ơn có
cả sự đểu giả tham lam
ai đâu ngờ người đời lại
làm chiếc mặt nạ của nữ
thần tình yêu thần tình yêu
Đôi bàn chân
Những con người đi bằng bàn chân
vô thủy vô chung đến hôm nay
và mai sau lang thang nơi đầu
núi cuối sông lang thang trong miền
viễn du thời gian lang thang qua
muôn ngàn bão giông bất chấp nắng
mưa chông gai đôi chân cứ đi
thong dong bước về phía trước cũng
có khi mệt nhọc cây ven đường
nước suối mát uống cho khô mồ
hôi uống cho tan bụi thời gian
rồi lại lên đường trong dòng miên
viễn những những cuộc chạy vượt rào đích
vẫn chờ những bước chân lao về
phía trước đôi bàn chân dù trầy
xước đôi bàn chân dù sưng vù
ngàn đời đôi bàn chân vẫn nâng
bước con người vượt qua thử thách
(SHSDB30/09-2018)
LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.
Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...
Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu
hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê