TRẦN THỊ HẰNG
Ảnh: internet
Thành phố ngày 20
Anh mang gì cho cuộc chiến ngày mai?
Người ta mang gươm và hoa hồng
Vinh quang cho mỗi lần máu đổ
Chẳng ai xem như một trò đùa
Đừng giận em
Đôi bàn tay bé xíu lặng im
Con đường quanh thành phố
Những ngọn đèn phờ phạc đứng yên
Dấu vết loài người
Vệt trầm cổ tích
Chúng mình đi thôi
Bay như cánh chim gọi mùa xa ngái
Ai mang hoa đến đây
Thắp mộ người thắng cuộc
Để viết lời ngợi khen
Những đứa trẻ không quần
Cụ già không khăn
Thành phố vẹn nguyên
Xuống cấp
và lai căng...
Chỉ cho em
Góc nào là thành phố
Em đóng lại cánh cửa
Bấm một ổ khóa
Để thành phố khỏi lang thang
Để lũ chúng mình có nơi tìm về trú ngụ
Chờ lành những vết thương.
Rừng
Không tiếng chim kêu
Không chân thú dữ
Chỉ loài sâu ẩn mình…
Rừng không tiếng bom gầm réo
Không máy bay thả chất độc lụi tàn
Núi vẫn khô
Cây vẫn đổ
Bầy sói đêm không nơi trú ngụ
Con cua quắt queo ẩn mình khe suối
Thương những chuyến xe
Có khi nào giận hờn hoang vắng
Bao yêu thương không nổi một lần nước mắt
Chúng mình chọn lặng im
Như con sâu chọn nép mình trong lá
Mong mưa qua
Tiếng thét nơi cuối rừng
Của chiếc xe bánh xích
Những người con lương thiện
Bị đẩy vào cuộc chiến mưu sinh
Mồ hôi chưa vơi bàn tay đã rỗng
Ánh sao băng vừa rơi nơi vũng nước
Ai đã vội đặt tên ngọn khói để mơ về trời
Chiếc lều màu cam nằm im
Những thân người đang run
Họ đố nhau về ngày mai
Về những chòm sao chưa bao giờ chạm tới
Và ngủ quên
Và không biết gì về cánh rừng lặng im
Chỉ loài sâu đêm gặm thầm giọt mồ côi trên lá
Ngày tháng năm nào đó
Nơi đây đã là cánh rừng
Cho loài chim di trú hót mừng buổi sáng đầu tiên
Ai đã chọn hàn gắn bằng nước mắt
Rừng hàn gắn bằng nước lũ
Khi cuốn trôi tất cả
Chúng ta ngang nhau ở điểm khởi đầu
Bầy kiến đỏ đen mải miết dắt nhau tìm cỏ mật
Em đừng quên
Những lần nguyện cầu
Những giờ nước mắt
Để mình ăn năn.
(TCSH350/04-2018)
Huỳnh Lê Nhật Tuấn, Bùi Văn Dung, Vương Tuyết Mai, Vi Thuỳ Linh
THU NGUYỆT...Rồi đây dần tóc bạc màuRồi đây mình sẽ mất nhau hay còn?!...
NGUYỄN VIỆN...Những con người rơi vãi từ giấc mơ địa ngục ẩn khuất dưới bóng những gốc cây khóc...
ĐOÀN MẠNH PHƯƠNGHội viên Hội Nhà văn Hà Nội. Đã đoạt 4 giải thưởng thơ trung ương và địa phương. Trong đó có Giải thưởng cuộc thi thơ Tạp chí Sông Hương năm 1996.Hiện đang công tác tại Trung tâm phát triển Văn học và Tri thức - Hội Nhà văn Việt .
MAI VĂN PHẤNTên khai sinh đồng thời là bút danh. Sinh ngày 16-1-1955 tại huyện Kim Sơn, tỉnh Ninh Bình. Hiện sống và làm việc tại Hải Phòng. Hội viên Hội Nhà văn Việt .
MAI NGỌC THANH...Tôi mới chỉ tìm thấy phần Đất nổiBiển cả còn vô số những cái phải khám phá ở tầng sâu...
ĐÀO VIẾT BỬUNụ cười ai bỏ sau lưngGió qua lững thững trên từng liễu nghiêng
LÊ BÁ DUYBiết bao ca khúc để đờiMênh mông một cõi đất trời cưu mang
PHẠM BÁ NHƠNĐôi chân bước giữa phố người nắng nhạtChợt nhiên nghe giọng thác đỗ quyên xưaThuở ta đến em cũng vừa mới đếnMưa đầu mùa rớt xuống hạt lưa thưa
NGUYỄN TIẾN CHỦNGBồng con đứng tự bao giờMà thành tượng đá Vọng Phu thế này?
THIỆP ĐÁNGĐiệu slow ru ngủ những ghềnh đáSự êm dịu chậm rãi của sóng biểnVà những chiếc hài thuyền lửng lơNhư không biết về đâu
TÔN PHONGLam lũ đôi taycày xới cánh đồng mộng mịgieo gặt rong rêu
NGUYỄN HỮU QUÝMưanhư đã từng mưatrên ngực em.
TRẦN HỮU LỤC...Làng xưa chớp loè đèn xanh, đèn đỏCồn cát ơi! Nhớ quá một mảnh trăng quê...
NGUYỄN ĐÔNG NHẬTMây bay điCó tiếng động gọi về ngày đã mất.
LÊ ANH DŨNG...Áo dài em nền nã dịu dàngrơi hết kiếm anh hùng Lương Sơn Bạc...
DZIỆP THẢO MINH DZƯƠNG Tặng MẹNgồi nép vào mãi phía trongNgười hay dấu hỏi mà cong thế này
ĐOÀN LAMcòn đâu áolụa xênh xangrêuxanh đền các lầu vàng hiênmưa
Rồi một ngày bước giang hồ chợt mỏiTa bỗng thèm một góc ấm, bỏ cuộc chơi,Nơi ta về sẽ chẳng còn ai ở đó,Lối đã rêu, buồng đã quạnh hơi người...
Nhảy múa bên triền sôngCác em có nghe thấyỞ nơi nào, cá quẫy mơ hồỞ nơi nào, đất đang lởỞ rất xa thế giới con người?