Chùm thơ Phạm Thị Phương Thảo

14:26 29/01/2018


PHẠM THỊ PHƯƠNG THẢO

Ảnh: internet

Sen đã nở trong chiếc bình gốm cũ...

Trong chiếc bình gốm cũ
Những búp gió tím hồng sáng nay đã nở
Những cánh môi thơm rất buồn
Như em...


Hoa đã đến và hoa đã nở
Dẫu biết khi đã nở là khi hoa đang tàn
Sen vẫn nức nở thơm khi thiền tọa trong bình
Chiếc bình của chúng sinh...


Chắc sen biết em buồn
Nên phai nhạt sắc hương
Chỉ duy nhất chiếc bình gốm cũ ngồi lặng im là biết
Sen chẳng còn là sen khi thiếu vắng đầm lầy...



Người đàn ông và khu vườn

Bỏ qua sự ồn ào đô thị
Anh mỉm cười hiền lành khi được trở về nơi khu vườn ngoại ô
Niềm vui nảy mầm trong ý nghĩ
Vang vang giai điệu tưới cây, vun xới, đánh luống và gieo hạt
Tiếng đàn gió ngân reo cùng mầm lá
Hơi thở mùa nồng nã đất nâu...


Anh thấy mình trầm tư hơn và cũng vui vẻ hơn trong thế gian này
Quên hẳn mọi sự bon chen và ngột ngạt
Quên cả những nỗi đau trong mình từ một thời chiến trường, đạn bom và tan nát
Cùng thiên nhiên chiêm nghiệm nỗi cô đơn
Trầm tư giống như khi chẳng còn ai để mà trò chuyện
Và vui vẻ như thể sắp gặp lại đồng đội và bóng dáng người tình
Ánh mắt tươi non, vòm râu đẫm lá...


Anh xới lật những ý nghĩ ẩn sâu và thẫm nâu trong đất
Rồi nghĩ về sự già nua và mất mát
Anh tưới khát vọng vào những đóa xanh tươi hồn nhiên và náo nức
Khi nghĩ về những đứa con và người dấu yêu sau mỗi lần gặp mặt
Đôi tay mùa vuốt dịu dàng phím lá...


Phải rồi
Nàng thường ngắm những vết chai sần trong lòng bàn tay anh
Họ lặng lẽ nghĩ về sự hồi sinh, nảy nở rồi tàn lụi của mùa
Để trân trọng hơn tình yêu và sự bình an ở kề ngay bên cạnh
Uớc mong và yêu thương sự sống khó nhọc nhưng vô cùng quý giá
Chỉ khu vườn nhẫn nại lắng nghe
Tái sinh âm u, chuyển dạ bốn mùa...


Anh chợt mỉm cười với ý nghĩ về những mầm cây khô
Chúng được hồi sinh giống như nhiều đứa trẻ
Rồi chúng sẽ lên xanh tươi đầy tự tin từ trong sự già nua của đất
Anh lắng nghe những mầm cây đẹp nhất
Đang bần bật run lên trong tầng tầng ý nghĩ hội nhập của hôm nay


Sự chân thật, giản dị, đắm say
Mãi làm nên vẻ đẹp
Đất nâu ròng ngàn năm đang kể chuyện chân trời...


(TCSH347/01-2018)





 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • LTS: Nhắc đến Trần Thị Huyền Trang chắc hẳn bạn đọc Sông Hương không thể nào quên truyện ngắn “Đắng như hạnh phúc” trên “Trang viết đầu tay” của Tạp chí Sông Hương số 7 (tháng 6.1984). Tựa đề này sau đó được lấy làm tựa đề chung cho một tập truyện ngắn của CLB Văn học Trẻ Huế.

  • Lê Văn Ngăn - Ngô Xuân Hội - Thế Dũng

  • Từ Nguyễn - Đông Triều - Cao Hạnh - Trần Huy Minh Phương - Nguyễn Minh Khiêm - Đức Sơn - Từ Hoài Tấn - Bảo Cường - Biển Bắc

  • LGT: Gia đình Kim Quý là một gia đình nghệ sĩ nổi tiếng. Chồng, nghệ sĩ Nhân dân Xuân Đàm, tác giả kịch bản đồng thời là đạo diễn của nhiều vở kịch nói, để lại dấu ấn cho nền sân khấu Việt Nam một thời không thể nào quên.

  • HOÀNG VŨ THUẬT Nếu tôi chết đi Xin cứ để bao lơn rộng mở… (F. Garcia Lorca)

  • Huỳnh Thúy Kiều - Nguyễn Đông Nhật - Thạch Quỳ - Trần Tịnh Yên - Đoàn Vĩnh Phúc - Lê Huỳnh Lâm - Khaly Chàm - Tôn Phong - Nguyễn Lãm Thắng - Đình Thu

  • NGUYỄN NGỌC PHÚ                   (Trích trường ca)

  • TRẦN HỒ THÚY HẰNG

  • TUỆ NGUYÊN

  • Trần Mạnh Hảo - Lý Toàn Thắng - Trần Bá Đại Dương - Thái Ngọc San - Trúc Chi - Phạm Tấn Hầu - Ngô Minh - Văn Tăng - Nguyễn Khắc Thạch - Lý Hoài Xuân - Trần Hải Sâm

  • Hoàng Vũ Thuật - Lê Vĩnh Thái - Nguyễn Ngọc Hòa - Nguyễn Văn Quang  - Trần Gia Thái - Hiếu Vinh - Chử Văn Long - Đông Hà - Trần Hoàng Phố - Nguyễn Hoa - Fan Tuấn Anh - Vạn Lộc - Nguyễn Thánh Ngã - Nguyễn Tất Hanh

  • LGT: Mộng là cõi cứu chuộc tâm hồn của thi nhân khi thực tại không còn là nơi để họ hiện hữu. Với Lưu Trọng Lư thì điều đó hiển nhiên đúng. Không phải một cách vô cớ mà trong Thi nhân Việt Nam Hoài Thanh viết: “Giá một ngày kia Lư có nhảy xuống sông ôm bóng trăng mà chết ta cũng không ngạc nhiên một tí nào.” Nếu thế thì đó cũng  chính là cái “mơ về”, cái “tìm đến” trong miền sáng tạo riêng của thi nhân.

  • Hoàng Vân - Nguyễn Đạt - Vĩnh Nguyên - Ngàn Thương