PHẠM QUYÊN CHI
Ảnh: internet
Thành phố chiều nay mưa
Một chiếc dép trôi dạt, chiếc dép màu hồng nhạt, chiếc dép một người con gái chưa chồng
Nhưng không,
Qua cơn mưa người ta thường hay đoán định những điều ý nghĩa hơn
Tôi nghĩ chi điều tầm thường chiếc dép đã mất hút
Thành phố nếu tính về những điều bé nhỏ thì không tính được
Một em bé hỏi về hố nước
Cô Chi ơi! Mẹ con bảo rằng con không được đụng chân vào hố,
con thật sự không hiểu nổi vì sao, con đã rất muốn đụng vào nước
Cô Chi ơi! Cô nghĩ cách làm sao mình đụng chân vào hố mà mẹ con không phát hiện ra đi
Ồ, tôi đã nghĩ ra mọi cách
Giống như tôi muốn ném bỏ tất cả
Làm sao nghĩ cách để giúp một đứa bé dối mẹ nó
Làm sao nghĩ ra cách để kiếm được câu trả lời chân thành trước mặt đứa trẻ
Một cơn mưa tạt ngang
Như tạt vào ý nghĩ, thành phố có gì níu kéo
Không, không có điều gì níu kéo
Một chiếc dép trôi là một chiếc dép trôi
Một hố nước bẩn là hố nước bẩn
Còn câu trả lời ư?
Nó chưa hẳn là đúng.
Tôi
Chính thời khắc thức dậy giữa cơn mơ
Chính lúc uống sạch cốc nước
Phần thời gian đó mới thật đáng sợ trong lòng tôi
Đưa tôi đến nơi cô đơn bên gác bếp
Xin lỗi, làm sao nói được, ông tôi từng chọn ngồi trên một chiếc ghế cho riêng mình
Để im lặng
Như ông đã biết quá rõ lời của im lặng
Hình ảnh người đàn ông chết lặng lẽ trên chiếc ghế có phải chúng là phần kết hợp ăn ý nhất
Tôi không quá đau lòng
Khi trong cơn mơ, họ bảo rằng tôi không còn tỉnh táo để đọc vài cuốn sách
Có nghĩa là gì đấy
Sẵn sàng, tôi muốn góp thêm, phần không tỉnh ấy lên tờ giấy dán tường
Gió sẽ không làm rơi hư không
Mẹ tôi hay em gái sẽ nghiền ngẫm
Ôi ! lạy chúa gia đình chúng ta từng thần bí
Đêm tối nào cũng vậy
Điều gì trong giấc mơ đã khiến bông hoa dạy con người ta biết vượt qua thử thách
Tôi không cần hiểu quá nhiều về ngày mai, lời mời gọi của sự mất tỉnh táo đưa tôi đi vào lời từng con chữ
Nếu tôi biết hay nói ra phần khác nhau của tinh thần thì chắc chắn sẽ ít ai còn muốn nghe
Khoảng khắc sau nỗi sầu đau thường rơi vào mùa đông
- Còn bây giờ ư! Vẫn là mùa hè - và tôi chẳng bao giờ nhớ được nổi toàn vẹn một mùa. Tôi vẫn thường cảm nhận. Đau lòng để cảm nhận đó thôi.
(TCSH367/09-2019)
HOÀNG CẦMChỉ biết nói cùng mẹ
Ngô Thái Dương - Đinh Thị Như Thúy - Khaly Chàm - Tuệ Lam - Nguyễn Hữu Hồng Minh - Đoàn Mạnh Phương - Nguyễn Nguyên An - Mai Bá Ấn - Hồ Thế Hà - Lê Ngã Lễ - Hồng Thị Vinh - Từ Nguyễn - Trần Hữu Lục - Cao Hạnh - Phạm Nguyên Tường - Trần Hữu Dũng - Đoàn Lê - Trần Văn Hội - Đoàn Thị Tảo - Thiên Thanh - Trần Thị Linh Chi - Trần Hoàng Phố - Lưu Ly - Hoàng Vũ Thuật - Nguyễn Loan - Inrasara - Nguyễn Tiến Chủng - Vĩnh Nguyên - Mai Văn Phấn
Lê Huy Quang - Kiều Trung Phương - Nguyễn Văn Quang - Phan Trung Thành - Hà Đức Ái - Cao Quảng Văn - Đỗ Hướng - Lê Vi Thủy - Nguyên Tiêu - Trương Minh Phố - Hoàng Xuân Thảo - Phạm Bá Nhơn - Lê Huy Hạnh - Ngô Cang - Trương Nam Hương - Ngàn Thương - Võ Ngọc Lan - Võ Văn Hoa - Hồ Đắc Thiếu Anh - Tôn Phong - Châu Thu Hà - Lâm Xuân Vi - Ngô Công Tấn - Triệu Nguyên Phong - Dzạ Lữ Kiều - Nguyễn Thị Hồng Ngát - Đức Sơn
NGUYỄN ĐÔNG NHẬTTrở về
TRẦN VẠN GIÃBài nhã ca mùa xuân
NGUYỄN HOADự cảm
Nguyễn Khắc Thạch - Võ Quê - Trần Quốc Toàn - Thục Quân - Nguyễn Loan - Nguyễn Văn Phương - Thái Doãn Long - Vương Hồng Hoan - Nguyễn Khoa Như Ý - Lê Viết Xuân - Đỗ Văn Khoái - Thanh Tú
Hoàng Phủ Ngọc Tường - Nguyễn Sơn Nhân - Lê Thị Hường - Phạm Nguyên Tường - Ngô Cang - Hồ Thế Hà - Ngô Minh - Mai Văn Hoan - Nguyên Quân - Đoàn Thương Hải - Ngàn Thương
Phạm Tấn Hầu - Văn Hữu Tứ - Dương Lễ - Nhất Lâm - Văn Cầm Hải - Phan Trung Thành - Trương Quân - Lê Tấn Quỳnh - Hồ Trường An - Hải Yến - Tôn Nữ Như Ngân - Thủy Chi
Tóc Nguyệt - Huỳnh Minh Tâm - Cát Du - Anh Nguyễn - Hải Trung
ĐÀO DUY ANHLời nói dối
TUỆ GIẢI NGUYỄN MẠNH QUÝKhúc tình tự dòng sông
LTS: Ngày 10-12-2009, thi sỹ Nguyễn Trung Bình đã qua đời sau cơn bệnh. Anh sinh ngày 10/5/1968 tại thị xã Hội An. Sau khi tốt nghiệp Khoa Ngữ văn, ĐH Tổng hợp Huế (1991), thi nhân đã lang bạt khắp nơi rồi về sống ở Sài Gòn suốt hơn 15 năm qua với đủ nghề gắn liền với thơ, sách và nghệ thuật.
Nguyễn Thái Sơn - Nguyễn Hiệp - Chu Minh Khôi - Hà Huy Tuấn - Nguyễn Thánh Ngã - Minh Tự - Diệp Thảo Minh Dzương - Hàn Nhật Châu - Bá Vi Tuân
NGUYỄN HỮU HỒNG MINHTổ quốc
LGT: Quê ngoại xứ Huế, quê cha gốc Bắc nhưng Nguyễn Thị Ánh Huỳnh lại là con gái Cần Đước, Long An. Chị đã xuất bản 3 tập thơ, nhận một số giải thưởng thơ. Nhưng những điều đó với chị không quan trọng bằng việc làm thơ để “khiến ta được giải phóng khỏi bản thân mình để thử làm kẻ khác, làm chim muông cây cỏ, sương gió... ngu ngơ hơn, huyền ảo, linh diệu hơn”, và nữa “để làm mình làm mẩy với phận số cô đơn của mình, được giải toả, được thoát khỏi cái chật hẹp của tham - sân - si...” (tự bạch).
Nguyễn Văn Tam - Mai Thanh - Cao Hạnh - Phan Văn Chương - Nguyễn Hoa - Từ Hoài Tấn - Ngàn Thương - Vân Anh - Trần Hữu Lục - Lê Tấn Quỳnh
Đào Phương - Hồ Trường An - Văn Lợi - Nguyễn Lương Hiệu - Đoàn Mạnh Phương - Phan Đình Tiến - Nguyễn Thanh Mừng - Trương Quang Thứ - Nguyễn Thụy Kha - Lê Quốc Hán - Phụng Lam
LƯƠNG NGỌC AN (Trích Phác thảo những lời ru)
Nguyễn Thiền Nghi - Nguyễn Thánh Ngã - Trần Tịnh Yên - Huỳnh Lê Nhật Tấn - Nguyễn Quang Hưng