PHẠM ÁNH
Minh họa: Nhím
Ngoại tôi
Kính dâng hương hồn ngoại
Ngoại tôi tóc bạc lưng còng
Hai sương một nắng giờ cong bóng chiều
Đồng khô ngọn cỏ cháy thiêu
Lụt tràn bờ bãi rong rêu nặng quằn
Võng trưa vắng gió chờ mong
Thương con nhớ cháu mỏi lòng ai hay
Miếng trầu thắm đượm thêm cay
Vừng trăng thao thức thêm gầy vừng trăng
Ngoại tôi về lại hư không
Một đời để nhớ lặng trong mấy đời
Như lời ru thưở nằm nôi
Tự ngàn xưa đến lòng tôi bây giờ
Mai sau ngoại hóa đời xưa
Biết ai còn nhớ hạt mưa về nguồn
Sương chiều
Kính tặng má
Nắng cuối ngày thưa thớt ngoài sân
Thương mẹ tôi sớm chiều lặn lội
Thân gầy yếu mẹ già trước tuổi
Tóc pha sương heo hắt ngọn đèn.
Một chuỗi mùa màng bùn đất lấm lem
Mồ hôi thấm lặng thầm hạt lúa
Bàn tay nhỏ chai sần nỗi khổ
Mưa lụt tràn đồng nắng nẻ chân chim.
Tất bật đi về mỗi buổi chợ phiên
Bóng ngã đường quê thững thờ nón lá
Hạt muối nâng niu mặn nồng trong dạ
Rau cải ngọt lòng bình dị từ tâm.
Lặng lẽ một đời rũ bóng yêu thương
Năm tháng lần qua đong đầy gánh nặng
Thao thức đêm đêm tiếng gà gọi nắng
Một lớp sương chiều đọng trắng thời gian.
(SH310/12-14)
NGUYỄN THỊ KIM NHUNG
NGUYỄN KHẮC THẠCH
Có những lúc tưởng chừng mọi ranh giới giữa thơ và con người thơ không còn nữa. Thấy người là thấy thơ và ngược lại. Nhiều khi bị rợn ngợp không chụp bắt kịp những cái bóng trong vũ trụ của thơ và con người thơ ấy. Nhưng rồi vẫn tiếp tục dõi theo để được khám phá tầng tầng lớp lớp ý tưởng, ngôn từ ngồn ngộn chảy tràn ra mỗi giờ mỗi phút mỗi giây. Với những chiếc đồng hồ tan chảy trong bức tranh The Persistence of Memory, Salvador Dali chọn cách nắm bắt thời gian bằng hội họa, còn anh vẽ thời gian bằng thơ, bất tận, đều đặn như từng nhịp thở tích tắc từ trái tim anh vậy.
NGUYỄN ĐỨC BÁ
TRẦN NGỌC MỸ
TRẦN VIỆT HOÀNG
NGUYỄN HỒNG VÂN
LÊ VĨNH THÁI
NGÀN THƯƠNG
PHAN DUY
TỊNH BÌNH
NGUYỄN ĐẠI BƯỜNG
Triệu Nguyên Phong - Lê Nhi - Trần Tịnh Yên - Đặng Chương Ngạn - Minh Nguyễn
ĐÀO DUY ANH
HỒ MINH TÂM
NGUYỄN THÁNH NGÃ
KIM LOAN
NGÔ ĐỨC HÀNH
NGUYỄN THIỀN NGHI
VŨ KIM LIÊN