NGUYỄN THỤY VÂN ANH
Ảnh: internet
Người đàn bà và đứa trẻ
Nỗi buồn lắng cặn
Trôi trên vách thời gian hằn lên chiếc bóng
Mùa đông đi qua để lại ngọn nắng bù nhìn
Lắt lẻo sông trôi
Gửi nỗi buồn trên mắt gió xanh xao
Hàng dâm bụt cúi xuống ru mùa chưng mật
Gã trai làng dắt đôi trâu già đi mất
Sau cú rùng mình dò dẫm trong đêm
Người đàn bà ngồi trì níu thời gian
Bình yên và cơn khát
Qua ngạch cửa để buồn ở lại
Ngày trống không nỗi nhớ nằm im
Đứa trẻ thừa nhiễm sắc thể trước sân
buồn vui không đoán định
đứa trẻ có đôi mắt mê muội của những tuần trăng
gọi xuống phía ngày bỏng rát
người đà bà nhìn đứa trẻ
hóa ra cõi người mê dại
dáng gã trai làng xa hun hút
lớp bụi mờ còn lại đứa trẻ ngơ ngơ
ngày dỗ yên những ranh giới quặt què
ngõ nhà mơ thức
qua chiếc cầu ván mục
cơn mưa dư lượng
người ra đi có nhớ lối quay về?
Không dưng khóc cười
Vá những nỗi đau chảy thành dòng ngược gió
Bàn tay gầy lạnh cóng
Hoang hoải chiều mưa
Góc bếp bập bùng
Từng sợi khói nghiêng về trời kín một góc mênh mông
Người mẹ già mái tóc trắng như sương
Chứng barkinson biến bà thành đứa trẻ
Nhớ nhớ quên quên
Trong mớ hỗn độn ngày thường
Những đứa con một thời bấu víu mẹ
Lạ quên cả tiếng cười của mẹ
Dù chúng không bị chứng barkinson hành hạ
Và những bức tường vôi bủa vây
Người mẹ già gạn lại nỗi đau
Hoàng hôn đổ tràn ngõ vắng
Bóng thời gian ngạo nghễ cheo leo tận cùng đáy vực
Chiêm bao về trên đôi cánh điêu linh
Trong một hoàng hôn khác
Những đứa trẻ quay về như lần đầu tiên biết khóc
Nỗi đau kết cườm rơi vào im lặng
Không dưng khóc cười một thoáng hư vô?
(TCSH354/08-2018)
Tặng nhà thơ Lâm Hiểu Đông Trời đang mưa mát câyQua công viên Thâm Quyến (*)- Cả thế giới trong nàyTựa bảo tàng bày biện
Tôi ra lệnh cho giao thừa dừng lạiThế kỷ XX khoan hãy ra điThế kỷ XXI đừng đến vội
Mùa thu hẹn ta về Hà NộiTa rong chơi quên cả lối vềMột mình phiêu lãng miền sơn cướcVui cùng trăng cụng chén sơn khê
Vô tư quá tôi trở thành khờ dạiNên chi lỡ hẹn một lời thề
Ba bông hoa mang đêm phi qua vườn saoanh và em định mệnh dịu sángmở địa cầu trinh tiếtlửa quàng xanh yếm cổ mùa đông
Cơn lũ xoáy mòn vai mẹGiạt trôi manh áo em thơNhận chìm bếp lửaNhững hạt lúa không biết lội
Em huyền ảo với mùi hương hoa đạiVà trắng trong như một búp sen hồTôi lầm lỡ nói lời vụng dạiKẻ phàm phu tục tử đến sân chùa.
Người nghệ sĩ lang thangMùa xuân chạm khắc nụ cười ẩn sâu trong từng ô vuông cửa khép
Ơi con chim nhỏ của ta ơiBão tố đêm qua đã dịu rồiNước nước vây quanh thành ốc đảoChỉ còn chim nhỏ với ta thôi
...Ta chỉ là hạt bụiGiữa đất trời mênh mông...
ngày tình yêu chớm nởnhững bông hồng ngát hươngbây giờ hoa, em hỡicánh rã rơi lạnh lùng
...Đàn bướm bay quaÔi những đàn bướm cứ bay qua vườn...
...Bao năm dựngđá nằm chơi với rừng...
...Bon chen lắm chỉ mệt ngườiHồn nhiên bố sống cuộc đời hiền lương...
Linh hồn đã bay...
...Hoa giấy có màu sao không nói...
Có ai không? Tiếng kêu ném vào chiều. Mùa xuân im lặng. Nghe rõtiếng những mầm cây cục cựa. Thì ra chiều này chưa gió ở hoàng hôn.
Tôi đi về phía cánh đồngBất chợt nghe tiếng nhọc nhằn lúa hátVọng từ thẳm sâu đất đai trăn trở...
Khư khư ôm bóng Lam Kiềutrăng lùa Cuội xuống phì nhiêu cánh đồng
Áo em màu trắng mịnDưới trăng ngời sáng trongÁo anh sờn vai bạcTrăng sáng xanh màu rong