Chùm thơ Nguyễn Thụy Kha

10:23 04/06/2010
NGUYỄN THỤY KHABầu trời dưới anh

Nhạc sĩ - nhà thơ Nguyễn Thụy Kha - Ảnh: nhacvietplus.vietnamnet.vn

Bầu trời chợt dưới anh
bay bay bay
                        anh trên mây trên em
những giao thoa dập dồn mùa hè tích điện
ngụt mây

anh những tưởng anh vĩnh viễn mất bay
thì tuyệt vọng lại cho anh hy vọng
những áng mây thân hình mơ mộng
trôi dạt về từ thuở hồng hoang

giữa không gian anh dường như lạc lối
bay vào mây ẩm ướt bồng bềnh
mưa rơi ngược lên anh
những cơn mưa thơm mùi men rượu

anh cứ bay đến mất tín hiệu
đến hiểm nguy. Bất chấp. Vẫn bay
chợt hạ cánh mà không loạn nhiễu
và bầu trời lại lướt trên anh.


Anh mang buồn đi về phía biển


Như Lạc Long Quân buộc lòng phải giã biệt Âu Cơ
anh mang buồn đi về phía biển
tất cả những dòng sông thương anh đều nhuốm buồn chảy đến
những dòng sông từng in bóng em ngây thơ

em vụt tới dại cuồng rồi vụt biến như mơ
để anh một mình ngẩn ngơ tan nát
nỗi nhớ. Nỗi buồn. Nỗi thèm. Nỗi khát
cứ hòa vào nhau chảy lênh láng ngày đêm

không lúc nào là em không hiện lên
giữa mộng mị giữa những cơn thao thức
sao em đã hồi sinh anh lại giết anh lập tức
hay là anh chỉ đáng kiếp phù du

biển mênh mang không nguôi nổi ưu tư
nỗi buồn cứ hỏi anh, em đi đâu? em trốn đâu? hờ hững
hỏi không được buồn khóc thầm trước sóng
rồi câm lặng quay đầu chảy ngược lại tìm em...


Trước gương


Khung gương này từng in thân hình em
giờ chất đầy từng ngày từng ngày vắng

anh cố thoát từng cô đơn trĩu nặng
thì cô đơn lại trĩu nặng hơn

anh cố xóa hết ám ảnh em bằng những người đàn bà khác trước khung gương
thì thân hình em lại bước ra chiếm lĩnh

anh cố nghĩ rằng em đang bên mê đắm
thì xa xăm cứ thấm buốt vào anh

có sự khỏa thân nào trinh trắng mong manh
hai thế giới truyền sang nhau bí ẩn

ta như quái thai hai đầu hai thân bốn tay bốn cẳng
thứ quái thai hoài thai một mộng mơ

giờ khung gương cứ lạnh lẽo bơ vơ
anh là người mà không ra người nữa

(140/10-00)




 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • Có ai không? Tiếng kêu ném vào chiều. Mùa xuân im lặng. Nghe rõtiếng những mầm cây cục cựa. Thì ra chiều này chưa gió ở hoàng hôn.

  • Tôi đi về phía cánh đồngBất chợt nghe tiếng nhọc nhằn lúa hátVọng từ thẳm sâu đất đai trăn trở...

  • Khư khư ôm bóng Lam Kiềutrăng lùa Cuội xuống phì nhiêu cánh đồng

  • Áo em màu trắng mịnDưới trăng ngời sáng trongÁo anh sờn vai bạcTrăng sáng xanh màu rong

  • Chừng hoa hồng kiếp trước đã                                           hoa khôi và hoa lựu cũng từng là đốm lửa

  • Cánh đồng tuổi thơ gặt gió heo mayNgày cưỡi lưng trâu, diều trăng                                             đêm thả

  • Hoang vu. Đêm màu xanh trở dạ. Đom đóm lập loè ma trơi. Lũng sâu mưa khóc. Sáng ra rừng lộng lẫy triệu chồi non. Tôi ca vui trong nắng.

  • Giọng nói chỉ còn thoang thoảngđồng cỏ hoa vàng

  • Chợ hoa phiên Tết thêm đôngNgười xinh bán cúc bán hồng khéo chưa?

  • Trên thiên đường ai biếtBao kiếp người kiếm tìm

  • I. Đôi khi nhơ nhớ trong đời... Điều gì không rõ đã rời vuột điRồi buồn chẳng hiểu buồn chiCứ ngơ ngẩn tựa phân ly -                                       một người...

  • Mong manh đi qua những tiết mùaHương từ lụa trắng của nghìn xưa

  • Và cuối cùng y đã đến ngồi vào vị trí của mình, xếp đặt lại đồ đạc trong căn phòng.Y đã tìm thấy một chúc thư.

  • Đốt một nén hương trầm bên mâm ngũ quảMơ hồ nghe gà gáy trên môi ngườiTiếng gà le te gọi tôi đi chợ Tết

  • Anh cứ nghĩ ấy là hạnh phúcQua dốc Đồng Lào mưa như trútBần bật hoa mưa bần bật oàMột trời hoa vây kín hai ta

  • Mắt xưa có là chiếc láVỗ vào mưa ru dáng ngườiChắc ta có lần dối tráMôi đau rét tím nụ cười

  • ...Trong khốn cùng cô đơnhạnh phúc lại trở về...

  • Bầu trờiBắt đầu nhiễm lạnhNgoài đồngThưa thót tiếng chim...Rơm rạ... có mùi ẩm mốcCon chó buồn, ngáp vặt ngoài hiên?

  • Lúc nào cũng chỉ một mìnhCho dù được sống bên anh - cuối đời

  • Tặng VânKhi em là dòng sông ám ảnh khôn nguôi đang trôi trên đôi bờ thácloạn thì những câu thơ rã rời, những mảng màu u tối bất lực, những tháng ngày tả tơi đang quất vào anh như một ngọn roi bởi vì em vừa gần gũi, vừa mãi mãi xa xôi như một tinh cầu.