NGUYỄN THIỆN ĐỨC
Ảnh: internet
Ánh sáng của đêm thẳm
có cần phải nói ra điều đó không em
có cần phải nói ra rằng những đóa hoa kia nó mê hoặc
không phải ở sắc màu mà là ở hương vị hiến dâng
có cần phải nói ra rằng
lẩn tránh chính là đối diện một cách thầm lặng
có cần phải nói ra như vậy không
hỡi mùa thu xa thẳm?
thân xác sinh ra không phải để hiến dâng mà là đôi mắt
thân xác không đủ khả năng hiến dâng
ngay cả trái tim dẫu có quyền hạn và phép mầu đến đâu
cũng không thể có “ngôn ngữ hiến dâng”
chỉ có đôi mắt mới đủ sức hiến dâng bằng sự dốc cạn
chỉ có đôi mắt mới đủ sức dốc cạn cho sự hiến dâng
tình yêu không phải là thứ âm thanh ngân lên từ rỗng không
sự ngăn cách đã nối tình yêu chúng ta lại bằng sự im lặng
sự ngăn cách đã nối tình yêu chúng ta lại bằng sự nhớ nhung
giống như ánh sáng đã nối mặt trăng với mặt trời
giống như ánh sáng đã nối mặt trời với muôn vì sao
nhưng ánh sáng của vầng trăng không phải do mặt trời
mà là đêm thẳm
có cần phải nói ra như thế không em
hỡi mùa thu xanh thẳm?
Sự sâu thẳm của bóng đêm
quấn đêm lại thật chặt
và nằm ngủ một mình trong cô đơn thênh thang
chẳng cần cài nút
bóng tối quá rộng không đủ chỗ cho nỗi buồn lăn trở
khiến côi cút lòi chân ra ngoài
cảm thấy lạnh run
giờ mới hiểu nổi vì sao
mặt trời luôn cóng run bởi sức nóng của mình
trên bờ mi thăm thẳm của im lặng
những giọt nước mắt từ tận đáy tiếng khóc
rừng rựng lăn ra
đọng lại trên khuôn ngực ánh sáng
… tấp vào một sa mạc rực rỡ óng vàng
sau khi gắng sức để bơi qua vùng da thịt trắng nõn của đêm tối
đôi mắt rào rạt đẹp mê hồn của nàng ngước lên dưới ánh trăng như một đại dương mênh mông
trinh khiết khỏa thân
mùi hương của những cơn sóng hừng hực
sao?... sự cao quý không cho phép hay lòng tự trọng
nhưng nỗi đau đã kịp cuối xuống bọc lấy niềm ngạo mạn ngất ngưởng của ta như bọc lấy một đứa trẻ
nàng quá rạng rỡ trong trái tim tôi
giống như đêm tối đã rạng rỡ bởi sự sâu thẳm
giống như nỗi buồn đã rạng rỡ bởi những giọt nước mắt
guộn nhớ thương lại
như hoàng hôn cuộn lại ánh ráng
nằm nghe ánh trăng ngoài kia du dương
… “chỉ có những giọt nước mắt thực sự mới có thể lau khô được nỗi buồn”…
(TCSH357/11-2018)
NGUYỄN THỊ HẢI
KIM QUÝ
LÊ THÀNH NGHỊ
Nguyễn Đức Tùng - Lê Hoàng Thảo - Đỗ Tấn Đạt - Trần Văn Thiên - Nhật Chiêu - Vũ Dy - Hoàng Thu Phố - Trần Thu Hà
TRẦN PHƯƠNG KỲ
TRẦN TỊNH YÊN
TRẦN THỊ HUÊ
PHẠM THỊ NGỌC LIÊN
Nguyễn Thiền Nghi - Nguyên Hào
Nguyễn Hữu Phú - Lâm Hạ - Lâm Tẻn Cuôi
LÊ VI THỦY
TRƯƠNG ĐÌNH PHƯỢNG
Từ những cảm trạng thường nhật đặt trong sự giao cắt với đời sống nay lại được quy đổi thành những cảm thức khá chân thật đặt trong những rung chấn thì thầm của tâm cảm, thế giới trong thơ của Nguyễn Thúy Quỳnh hiện lên với những sức sống động cố hữu của nó.
PHAN VĂN CHƯƠNG
NHƯ QUỲNH DE PRELLE
TRẦN QUỐC TOÀN
Hồ Tấn Phong - Nguyễn Loan - Hà Nhật - Nguyễn Minh Khiêm - Bạch Diệp - Ngàn Thương - Phan Lệ Dung - Nguyễn Hới Thọ - Lê Viết Xuân - Nguyễn Thiền Nghi
Nghiệm về sự chết qua từng nhịp thở mong manh, không dễ ai cũng lặng chừng thấu cảm. Người thơ thấy bóng đêm khi vầng dương rạng rỡ và cái đầu nghiêng hẳn về một giấc mơ.
Tác giả trẻ Đặng Thiên Sơn soi vào tưởng tượng hầu tìm kiếm bản thể khác của đời sống, lặng lẽ như tiếng dế đêm thâu, như ánh sáng đom đóm chiếu xuống tuyền đường ký ức.
Sử Khuất giới thiệu
Nguyễn Hoàng Thọ - Phùng Tấn Đông - Đỗ Quyên - Hà Văn Sỹ
HOÀNG VÂN KHÁNH