NGUYỄN THỊ HẢI
Ảnh: internet
Đất
Ngày nọ
Trong lúc tình cờ
Chân bạn giẫm lên một vạt cỏ non
Che phủ khoảnh đất tơi mềm như da thịt
Bạn thầm nghĩ đến một người nào đó
Đã từng sống và đã chết
Có thể bạn nghĩ đến chính mình ngày sau
Ở trong trạng thái mềm tơi này
Hân hoan cho cỏ mọc
Hiệu bánh kẹo vùng quê
Hiệu bánh kẹo gỡ xuống tấm bảng hiệu cũ kĩ
Chấm dứt mọi hoạt động
Tin tức loang ra
Lũ trẻ buồn thất vọng
Chúng như những con ong con bướm chuyên cần hăng hái
Đi nhặt hoa cam hoa bưởi
Đựng cẩn thận trong những chiếc rổ nhỏ nhắn
Mang đến hiệu bánh
Đổi lấy bánh kẹo và tiền lẻ
Lúc người hiệu bánh cân nhắc rổ hoa
Chúng đứng thõng tay hít hà mùi bột và đường
Đầy hạnh phúc
Hiệu bánh đóng cửa
Chúng tiếc mãi mãi
Vầng không khí ngọt ngào thơm phức
Nhất là vào mỗi mùa hoa bưởi hoa cam…
(TCSH344/10-2017)
LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.
Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...
Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu
hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê