NGUYỄN THỊ BÍCH PHƯỢNG
Sáng
Chả ai biết bình minh thức dậy bao giờ
Họ từ bỏ giấc mơ khi ánh nắng chực chờ bên khung cửa nhỏ
Bật tung sự tĩnh mịch của thinh âm
Một ngày mới được khơi nguồn.
Những thân xác được ngụy trang trong bộ com-lê bóng lóa
Những chiếc đầm công sở tưởng chừng trong suốt
Họ mộng du lạc vào dòng người trên đường
Còi xe, đèn đường, khói bụi… tất cả cùng khiêu vũ
Giai điệu rum-ba kì quặc.
Chiếc đồng hồ bắt đầu cuộc chạy ma-ra-tông lệch lạc
Họ bắt đầu cho - nhận những lời nói
Những giọt cà phê nhảy tung téo trên từng phím máy
Tiếng máy in xì xèo như kẻ bị bỏ đói
Tiếng hơi thở con người dường chen chúc nhau.
Tất cả chừng bắt đầu
Sự sống…
Trưa
Nắng đang chực chờ như quả cầu lửa
Ngày bị nuốt chửng trong thinh lặng
Con người hóa mù lòa trong cặp kính đen
Ai…
kẻ nào đã chế tạo ra bộ áo giáp hoa
Hùng mãnh chinh chiến giữa xa lộ
Họ quên mất tên nhau
những kẻ xa lạ…
Rồi tất cả bị cướp đi giọng nói
Những ngón tay kỳ dị
Một lời chào quằn quại
Được thốt lên…
Chẳng lẽ…
Người ta say
Người ta mê
Người ta chết trong mật nắng
Người ta giết nhau bằng một ánh nhìn
Ngày bỗng hóa nhòa nhạt
Trái tim không khóc nỗi
Họ lục tìm hơi thở…
Không…
Họ méo máo nắm lấy tay nhau
Rên rỉ tình người...
Chiều
Người ta bắt đầu ùa ra đường
Con phố chừng nín thở
Họ cõng trên lưng những đứa con của số phận
Cuộc rượt đuổi được kích hoạt
Ai sẽ tiến xa hơn
Ai sẽ bị bỏ quên bên hốc thời gian cũ mục
Trời oằn mình đỏ rực hằn lên nỗi đau màu xám
Chẳng còn thứ ánh sáng nào là thiện nguyên
Chúng đều mang tội lỗi
Thời gian cột sợi dây nghiệt ngã
Không chút từ bi, riết lấy chúng ta
Và khi hoàng hôn buông rèm trong đáy mắt
Là khi ta biết chẳng còn cơ hội nào
Không gian chừng co rút
Như một lão già sợ bóng đêm
… chực nuốt chửng lấy linh hồn.
Tối…
Một kẻ tham lam nào đó đã nuốt chửng những tia nắng cuối cùng
Nhường chỗ cho bóng đêm ngự trị
Những cột đèn đường bỗng bốc cháy
Ngã quỵ thành những vệt sáng loang dài
Tôi đã thấy những cái bóng khèo khào đi tìm tĩnh lặng
Họ đâm đầu vào màn đêm như con thiêu thân chờ chực sự chết
Người đàn bà phơi tóc trong đêm
Ngồi vá những vết thương của số phận
Thành phố bị chối bỏ như đứa con hoang
Cuộn mình trong tấm phông rách nát
Tất cả đều giã từ vào cõi mộng
Tìm một chút bình yên…
Thành phố chết
Đêm chết…
Những linh hồn chết
Tất cả đều bị bỏ quên
Vũ trụ ngừng thở
Chỉ
còn
tiếng lao công
đối thoại
cùng thinh lặng!
(TCSH356/10-2018)
HOÀNG CẦMChỉ biết nói cùng mẹ
Ngô Thái Dương - Đinh Thị Như Thúy - Khaly Chàm - Tuệ Lam - Nguyễn Hữu Hồng Minh - Đoàn Mạnh Phương - Nguyễn Nguyên An - Mai Bá Ấn - Hồ Thế Hà - Lê Ngã Lễ - Hồng Thị Vinh - Từ Nguyễn - Trần Hữu Lục - Cao Hạnh - Phạm Nguyên Tường - Trần Hữu Dũng - Đoàn Lê - Trần Văn Hội - Đoàn Thị Tảo - Thiên Thanh - Trần Thị Linh Chi - Trần Hoàng Phố - Lưu Ly - Hoàng Vũ Thuật - Nguyễn Loan - Inrasara - Nguyễn Tiến Chủng - Vĩnh Nguyên - Mai Văn Phấn
Lê Huy Quang - Kiều Trung Phương - Nguyễn Văn Quang - Phan Trung Thành - Hà Đức Ái - Cao Quảng Văn - Đỗ Hướng - Lê Vi Thủy - Nguyên Tiêu - Trương Minh Phố - Hoàng Xuân Thảo - Phạm Bá Nhơn - Lê Huy Hạnh - Ngô Cang - Trương Nam Hương - Ngàn Thương - Võ Ngọc Lan - Võ Văn Hoa - Hồ Đắc Thiếu Anh - Tôn Phong - Châu Thu Hà - Lâm Xuân Vi - Ngô Công Tấn - Triệu Nguyên Phong - Dzạ Lữ Kiều - Nguyễn Thị Hồng Ngát - Đức Sơn
NGUYỄN ĐÔNG NHẬTTrở về
TRẦN VẠN GIÃBài nhã ca mùa xuân
NGUYỄN HOADự cảm
Nguyễn Khắc Thạch - Võ Quê - Trần Quốc Toàn - Thục Quân - Nguyễn Loan - Nguyễn Văn Phương - Thái Doãn Long - Vương Hồng Hoan - Nguyễn Khoa Như Ý - Lê Viết Xuân - Đỗ Văn Khoái - Thanh Tú
Hoàng Phủ Ngọc Tường - Nguyễn Sơn Nhân - Lê Thị Hường - Phạm Nguyên Tường - Ngô Cang - Hồ Thế Hà - Ngô Minh - Mai Văn Hoan - Nguyên Quân - Đoàn Thương Hải - Ngàn Thương
Phạm Tấn Hầu - Văn Hữu Tứ - Dương Lễ - Nhất Lâm - Văn Cầm Hải - Phan Trung Thành - Trương Quân - Lê Tấn Quỳnh - Hồ Trường An - Hải Yến - Tôn Nữ Như Ngân - Thủy Chi
Tóc Nguyệt - Huỳnh Minh Tâm - Cát Du - Anh Nguyễn - Hải Trung
ĐÀO DUY ANHLời nói dối
TUỆ GIẢI NGUYỄN MẠNH QUÝKhúc tình tự dòng sông
LTS: Ngày 10-12-2009, thi sỹ Nguyễn Trung Bình đã qua đời sau cơn bệnh. Anh sinh ngày 10/5/1968 tại thị xã Hội An. Sau khi tốt nghiệp Khoa Ngữ văn, ĐH Tổng hợp Huế (1991), thi nhân đã lang bạt khắp nơi rồi về sống ở Sài Gòn suốt hơn 15 năm qua với đủ nghề gắn liền với thơ, sách và nghệ thuật.
Nguyễn Thái Sơn - Nguyễn Hiệp - Chu Minh Khôi - Hà Huy Tuấn - Nguyễn Thánh Ngã - Minh Tự - Diệp Thảo Minh Dzương - Hàn Nhật Châu - Bá Vi Tuân
NGUYỄN HỮU HỒNG MINHTổ quốc
LGT: Quê ngoại xứ Huế, quê cha gốc Bắc nhưng Nguyễn Thị Ánh Huỳnh lại là con gái Cần Đước, Long An. Chị đã xuất bản 3 tập thơ, nhận một số giải thưởng thơ. Nhưng những điều đó với chị không quan trọng bằng việc làm thơ để “khiến ta được giải phóng khỏi bản thân mình để thử làm kẻ khác, làm chim muông cây cỏ, sương gió... ngu ngơ hơn, huyền ảo, linh diệu hơn”, và nữa “để làm mình làm mẩy với phận số cô đơn của mình, được giải toả, được thoát khỏi cái chật hẹp của tham - sân - si...” (tự bạch).
Nguyễn Văn Tam - Mai Thanh - Cao Hạnh - Phan Văn Chương - Nguyễn Hoa - Từ Hoài Tấn - Ngàn Thương - Vân Anh - Trần Hữu Lục - Lê Tấn Quỳnh
Đào Phương - Hồ Trường An - Văn Lợi - Nguyễn Lương Hiệu - Đoàn Mạnh Phương - Phan Đình Tiến - Nguyễn Thanh Mừng - Trương Quang Thứ - Nguyễn Thụy Kha - Lê Quốc Hán - Phụng Lam
LƯƠNG NGỌC AN (Trích Phác thảo những lời ru)
Nguyễn Thiền Nghi - Nguyễn Thánh Ngã - Trần Tịnh Yên - Huỳnh Lê Nhật Tấn - Nguyễn Quang Hưng