Chùm thơ Nguyễn Minh Khiêm

09:47 29/05/2020


NGUYỄN MINH KHIÊM

Ảnh: internet

Hòn Trống Mái

Cái khoảng cách tưởng chừng không thể có
Mà suốt đời chẳng được cùng nhau
Có phải thế mà đôi chim hóa đá
Câm lặng đi cho đỡ lòng đau?


Một tổ ấm, mấy nghìn năm chẳng ấm
Chẳng vuốt ve âu yếm ôm hôn
Mấy mi-li-mét thành cách ngăn vĩnh cửu
Biển thét gầm lên dưới hai khối linh hồn!


Ai đã gọi là hòn Trống Mái?
Hai nỗi đau, hai giọt lệ bầm khô.
Oan ức kết bão giông không tan vỡ
Để miệng người vạn kiếp sóng thần xô


Thôi cũng được
Dẫu chẳng gần thêm nữa
Cầu mong cho đừng cách xa hơn
Lòng vẫn hướng về nhau muôn thuở
Hóa đá rồi cũng đỡ cô đơn.



Ngọc Hoa

Chưa được nghe nàng nói yêu ai
chỉ làm vợ một người đến trước!
cuộc chiến tình suốt mấy nghìn năm
sức các thần đến bao giờ mới dứt?


một vũng nước gọi là Ao Vua
nàng hạnh phúc hay là đau khổ?
thế nào là thắng, thế nào là thua?
nàng ở đâu giữa hai chiều giông tố?


núi Tản Viên cao thế cũng nhiều
nhưng là gì nếu đặt vào biển thẳm?
nguồn nước mát dành cho nàng tắm
Sơn Tinh làm sao có được cho nàng!


Ngọc Hoa ơi
ta đã nghe qua mấy nghìn năm
điều nàng không nói và không bao giờ nói
ta giật mình khi nhìn từng ngọn núi
mỏm đá nào cũng hình quả tim khô!




(TCSH374/04-2020)




 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • Người đàn bà se bóng tối trong tôikhông đêm tân hôntạo hóa nhọc nhằn đẩy bánh xe tạo hóavòng quay rớt một con ốc như con ốc sên nhòe nhoẹt nước                                                                  trên đường đi qua

  • Người bước vào bức tranh tôikhông sắc màunét cọ vẽ bằng sóng - sóng vang không gian 18 chiềuchật chội cơn mơ

  • Hành hương về núi Thần ĐinhLên chùa Kim Phong trên nghìn bậc đá

  • Mở những khát vọng raCánh cửa đập tan bờ sóngTrái tim không thể hú hớ nổi ngọn gió thơ trên đồi hoang vuMênh mông vỡ vụn và tự mất dần bóng tối lung linh

  • Tôi về vốc nước dòng sôngChút rong rêu cũ phiêu bồng đã lâuCòn đây sóng vỗ chân cầuTiếng đàn xưa lạnh, ngọn cau nắng tàn

  • LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.

  • Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...

  • Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu

  • hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê