Chùm thơ Nguyễn Công Thắng

09:53 15/06/2017


NGUYỄN CÔNG THẮNG

Minh họa: Nhím

Blues mưa

rồi tôi sẽ trở lại
không hẹn hò không còn ai gọi tên
mưa trắng mù hoài niệm
trắng mù khuôn mặt xa xăm một thời chìm khuất
chỉ còn tôi ngoài hành lang mưa
vòm lá xanh run rẩy


ai gõ cuồng điên những nhịp buồn
mưa tạt qua khoảng trống lạnh lùng bỏ lại
bông hoa nào vùi quên
bước chân nào gió cuốn
mưa mưa mưa
tôi nhớ gì trong mưa
những bóng hình thoáng qua
            những mảnh đời trôi xa
                        những nụ cười lung linh tan vỡ


mưa
ướt đẫm tôi những cách chia
                        những lòng tẻ lạnh
mưa mưa mưa
cứ mãi mưa những cuộc lìa xa
tôi băng qua dưới trời vần vũ
băng qua ray rứt nhớ và quên
quên quên quên
như không còn ai ngoài bất tận mưa mù
bàng hoàng tê buốt



Ngồi thấy xa xăm

ngồi lặng yên và xa xăm trải dài
phía sau đôi mắt mệt mỏi
phía sau sương khói
phía sau muộn phiền


tôi thấy tôi lang thang qua bãi cỏ hoang
với tụi dứa dại đầy gai
đám cây mắc cỡ làm duyên khép mở những chiếc lá li ti
                                    lũ chuồn chuồn lim dim trầm mặc
gió chiều thong dong lướt trên tóc tôi khét nắng


tôi nhập vào gió
vào bụi dứa dại
vào hoa mắc cỡ
vào lũ chuồn chuồn


tôi thấy tôi thơ thẩn bên gốc cây ổi sau nhà
những trái ổi xanh non
như tôi xanh non


tôi thấy tôi ngồi trên thềm nhà nhìn mưa giông
lũ bong bóng tung tăng múa hát
như lòng tôi múa hát


tôi thấy tôi hụp lặn thỏa thuê giữa con sông trong lành
nắng đậu trên bờ tre xanh lốm đốm
nắng nhấp nháy cười trên mặt sông
lũ cá lòng tong trong veo
như tôi trong veo


tôi thấy tôi đi giữa những cánh đồng mía ngút ngàn
vào mùa ép mía
cả đất trời thơm tho dịu ngọt
tôi thở tình yêu dịu ngọt
tôi thấy tôi nheo mắt cười với ông già đẩy xe kem
                                                đội chiếc mũ dạ bạc màu
ông già lưu lạc không vợ không con thích đùa với lũ trẻ


tôi thấy tôi nhìn theo cô gái hàng xóm có giọng nói ngân nga
tuổi mười sáu biết tô son làm điệu
một hôm bỏ nhà đi biệt theo gánh hát


tôi thấy tôi nhỏ nhoi đứng đọc bài bên ông giáo già
                                    khuôn mặt xương xương khắc khổ
ông giáo quanh năm lọc cọc chiếc xe đạp cũ
chẳng nuôi một tình yêu lớn nào ngoài nghề dạy học


tôi thấy tôi chạy theo anh gù dở hơi
chuyên nhảy cò cò làm trò vui và xin cơm về nuôi mẹ
Tôi thấy tôi ngồi chống cằm nghe chàng nghệ sĩ vườn ốm o
                                                ôm đàn ghi ta hát mãi một bài mùi mẫn
“ôi em yêu dấu ơi, bây giờ em ở đâu…”


tôi thấy tôi lén nhìn anh tôi tập hút thuốc
anh tôi nhổ giò và cái mền đắp chung cứ hụt trước hụt sau
chiếc áo anh tôi nay tôi mặc
mẹ tôi ngồi đơm lại chiếc nút áo bị đứt
đôi tay dịu dàng


tôi thấy ba tôi gối đầu lên cánh tay gầy rộc
một đời lăn lộn ngược xuôi nặng trĩu gánh gia đình
thu lại trong ánh nhìn thiết tha buồn bã
chiều lại chiều từng đàn mây trắng âm thầm trôi về cố xứ


giờ tôi ngồi lặng yên và thấy xa xăm trải dài
tưởng như mất hút vào vô tận
ở đâu đó, lạy trời, còn những bãi cỏ hoang, tụi dứa dại,
đám hoa mắc cỡ, lũ chuồn chuồn và những thằng bé con
nhập vào thong dong với gió
lang thang dọc dòng sông mát lành
qua những cánh đồng mía ngút ngàn nồng nàn thơm ngọt
qua thị xã nhỏ buồn hiu đêm khuya vọng về tiếng súng
cái thị xã nhỏ miền Trung không chứa hết nỗi bơ vơ
                                                của đám trẻ lớn lên thời chiến
giờ tôi ngồi lặng yên và xa xăm trải dài
phía sau đôi mắt mệt mỏi
phía sau sương khói
phía sau muộn phiền


ở đâu đó, lạy trời, vẫn còn tình yêu cho những con người
chẳng tuổi tên, đến và đi và khóc và cười làm nên đời sống
dù tôi biết rằng cô gái hàng xóm có giọng nói ngân nga
                                                đã trải đời như bông hoa tàn rũ
dù chàng nghệ sĩ ốm o đã thành kẻ nát rượu
dù anh tôi đã chết trong chiến tranh
và những chiếc nút áo đứt lìa chẳng bao giờ
                                    còn được ấm trong bàn tay mẹ


ở đâu đó
ở đâu đó
xa xăm…


(TCSH339/05-2017)





 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • Huỳnh Lê Nhật Tuấn, Bùi Văn Dung, Vương Tuyết Mai, Vi Thuỳ Linh  

  • THU NGUYỆT...Rồi đây dần tóc bạc màuRồi đây mình sẽ mất nhau hay còn?!...

  • NGUYỄN VIỆN...Những con người rơi vãi từ giấc mơ địa ngục ẩn khuất dưới bóng những gốc cây khóc...

  • ĐOÀN MẠNH PHƯƠNGHội viên Hội Nhà văn Hà Nội. Đã đoạt 4 giải thưởng thơ trung ương và địa phương. Trong đó có Giải thưởng cuộc thi thơ Tạp chí Sông Hương năm 1996.Hiện đang công tác tại Trung tâm phát triển Văn học và Tri thức - Hội Nhà văn Việt .

  • MAI VĂN PHẤNTên khai sinh đồng thời là bút danh. Sinh ngày 16-1-1955 tại huyện Kim Sơn, tỉnh Ninh Bình. Hiện sống và làm việc tại Hải Phòng. Hội viên Hội Nhà văn Việt .

  • MAI NGỌC THANH...Tôi mới chỉ tìm thấy phần Đất nổiBiển cả còn vô số những cái phải khám phá ở tầng sâu...

  • ĐÀO VIẾT BỬUNụ cười ai bỏ sau lưngGió qua lững thững trên từng liễu nghiêng

  • LÊ BÁ DUYBiết bao ca khúc để đờiMênh mông một cõi đất trời cưu mang

  • PHẠM BÁ NHƠNĐôi chân bước giữa phố người nắng nhạtChợt nhiên nghe giọng thác đỗ quyên xưaThuở ta đến em cũng vừa mới đếnMưa đầu mùa rớt xuống hạt lưa thưa

  • NGUYỄN TIẾN CHỦNGBồng con đứng tự bao giờMà thành tượng đá                         Vọng Phu thế này?

  • THIỆP ĐÁNGĐiệu slow ru ngủ những ghềnh đáSự êm dịu chậm rãi của sóng biểnVà những chiếc hài thuyền lửng lơNhư không biết về đâu

  • TÔN PHONGLam lũ đôi taycày xới cánh đồng mộng mịgieo gặt rong rêu

  •                    NGUYỄN HỮU QUÝMưanhư đã từng mưatrên ngực em.

  • TRẦN HỮU LỤC...Làng xưa chớp loè đèn xanh, đèn đỏCồn cát ơi! Nhớ quá một mảnh trăng quê...

  • NGUYỄN ĐÔNG NHẬTMây bay điCó tiếng động gọi về ngày đã mất.

  • LÊ ANH DŨNG...Áo dài em nền nã dịu dàngrơi hết kiếm anh hùng Lương Sơn Bạc...

  • DZIỆP THẢO MINH DZƯƠNG                                       Tặng MẹNgồi nép vào mãi phía trongNgười hay dấu hỏi mà cong thế này

  • ĐOÀN LAMcòn đâu áolụa xênh xangrêuxanh đền các lầu vàng hiênmưa

  • Rồi một ngày bước giang hồ chợt mỏiTa bỗng thèm một góc ấm, bỏ cuộc chơi,Nơi ta về sẽ chẳng còn ai ở đó,Lối đã rêu, buồng đã quạnh hơi người...

  • Nhảy múa bên triền sôngCác em có nghe thấyỞ nơi nào, cá quẫy mơ hồỞ nơi nào, đất đang lởỞ rất xa thế giới con người?