Nhà thơ Lưu Trọng Lư - Ảnh: giadinh.net.vn
Có những vườn không thuộc “Nghìn đêm lẻ” Đêm có sương trắng, ngày có nắng chan hòa Hoa đến mùa, gọi hoa Trái đến mùa, gọi trái Chẳng biết tay ai trồng Chẳng biết tay ai hái Chim không hề đụng tới Gió phong kín mùi hương Có những kẻ qua đường Vẫn gửi chút mồi hôi trả nghĩa… Xưa: đây có buổi họp rừng nắng xế Buổi họp dưới những vì sao Chia nhau chút chút hương cau Từng trái mãng cầu, từng múi bưởi Nơi đây có tiếng chào, không ngoảnh lại Anh đi! Em đi! Đồng chí đi Đường đầy bóng sói Phải xóa từng dấu chân Mà đời có những mắt nhìn Không xoá nổi? Có những giọng nói Có những giọng cười… Trong hầm mẹ, trưa nay Con nghe tiếng gà thôn bất chợt Ai biết? Gà ơi! Tiếng gà chót Của đời ta? Nếu em biết trước Ngày mai sẽ vĩnh biệt Em ơi! Em có mở đôi môi trinh tiết dâng đời? Nếu anh biết trước Chi bộ phải xóa ba lần Nơi hư không Chắc anh nghĩ: “không chỉ có thế! Nếu phải chết ba lần Thì sống một lần Phải xứng một lần hơn Giữa mùa hoa đỏ nở”. Chi bộ mình, đồng chí ơi! Giặc đã ba lần xóa sổ Sông cạn bao phen, sông chẳng dứt dòng Da tóc nầy còn xanh mãi với cây trồng Em vẫn có chim đêm, ngày có chim ngày ríu rít! Giữa những hàng cây bất diệt Võng tháo rồi, nghe mãi sóng chao trăng Huế Hà Nội 1983 Qua đèo Hải Vân Biển xanh chi lắm, biển mình ơi! Nắng sao gắt thế, nắng trưa ngày Mây đèo lửng thửng, chim đâu vắng? Chỉ có tôi và ngọn gió say. Bên kia Đà Nẵng, bên ni Huế Gió tự dòng Hương đã chạm mây Trời say muốn ngã theo màu tím Lòng say muốn ngã giữa vòng tay Dội nước vào tóc cho anh tỉnh Anh sẽ như chim hót cả ngày Anh chẳng soi gương tìm lại tuổi Theo dòng mắt cũ, thuyền anh bay. Huế 1-8-1983. (4/12-83) |
NGÔ MẬU TÌNH
LÊ HẢI KỲ
HUỲNH THỊ QUỲNH NGA
Đông Hà - Võ Ngột - Bùi Việt Phương - Trần Nam Phong - Nguyễn Thị Bội Nhiên - Lưu Xông Pha - Hà Văn Đạt - Trần Quang Phong
NGUYỄN THỊ KIM NHUNG
NGUYỄN KHẮC THẠCH
Có những lúc tưởng chừng mọi ranh giới giữa thơ và con người thơ không còn nữa. Thấy người là thấy thơ và ngược lại. Nhiều khi bị rợn ngợp không chụp bắt kịp những cái bóng trong vũ trụ của thơ và con người thơ ấy. Nhưng rồi vẫn tiếp tục dõi theo để được khám phá tầng tầng lớp lớp ý tưởng, ngôn từ ngồn ngộn chảy tràn ra mỗi giờ mỗi phút mỗi giây. Với những chiếc đồng hồ tan chảy trong bức tranh The Persistence of Memory, Salvador Dali chọn cách nắm bắt thời gian bằng hội họa, còn anh vẽ thời gian bằng thơ, bất tận, đều đặn như từng nhịp thở tích tắc từ trái tim anh vậy.
NGUYỄN ĐỨC BÁ
TRẦN NGỌC MỸ
TRẦN VIỆT HOÀNG
NGUYỄN HỒNG VÂN
LÊ VĨNH THÁI
NGÀN THƯƠNG
PHAN DUY
TỊNH BÌNH
NGUYỄN ĐẠI BƯỜNG
Triệu Nguyên Phong - Lê Nhi - Trần Tịnh Yên - Đặng Chương Ngạn - Minh Nguyễn
ĐÀO DUY ANH
HỒ MINH TÂM
NGUYỄN THÁNH NGÃ