LỮ THỊ MAI
Phác vội
Láng máng hoa tím tràn phố chật
người quen xưa quên mất số nhà
nắng xiên ngã tư ngây ngất
từ Kim Mã đến sông Tô
bao nhiêu thương tích
mọi niềm đau đều rực rỡ điêu tàn
đi hết hoang mang còn lòng tay loang lạnh
mùa bằng lăng khép cửa sao đành.
Uống trà Hội Vũ
Chẳng có gì để ta buồn tẻ
trong mùi áo mỏng
trong da thịt xanh
từ khoảnh sáng truyền tin vị kỷ
ô cửa chậm đẩy vào ta chút nhựa
những cuống hoa đắng ngọt mênh mông
những tháng ngày mờ tỏ phân vân
chỉ biết gọi tên bằng thân phận
Hội Vũ phố ngẩn điệu đàn công chúa
tóc mai sương mờ kín khuya mưa
dinh cơ hụt ván cờ sa thế
quân tử nghìn năm cất bước quên về
vỉa hè một dáng người cắt tóc
gương chói rách rời muôn vạt cánh nâu...
Giả dụ
Buổi chiều thắp nến lên
nắng chói mờ đuôi mắt
lòng dửng dưng rụng đầy thanh xuân
chưa kịp nhớ nhung gì
đã tắt
người ta đối thoại với nhau
sao mình đau
thấy như tim ngừng đập
thấy đón đầu cửa ngực một dòng sông
bóng núi trăm năm chảy thành sáp nến
tên chiều nhạt hơn mưa đêm
ta chợt thấy những tàng cây luống tuổi
gọi mây trôi ngun ngún khói trời
ai cũng nói ngôn từ quá mới
tấc lòng độ lượng mồ côi
tận cùng mọi cuộc đối thoại
là chiếc gai đau nhói chôn vùi.
(TCSH356/10-2018)
Huỳnh Lê Nhật Tuấn, Bùi Văn Dung, Vương Tuyết Mai, Vi Thuỳ Linh
THU NGUYỆT...Rồi đây dần tóc bạc màuRồi đây mình sẽ mất nhau hay còn?!...
NGUYỄN VIỆN...Những con người rơi vãi từ giấc mơ địa ngục ẩn khuất dưới bóng những gốc cây khóc...
ĐOÀN MẠNH PHƯƠNGHội viên Hội Nhà văn Hà Nội. Đã đoạt 4 giải thưởng thơ trung ương và địa phương. Trong đó có Giải thưởng cuộc thi thơ Tạp chí Sông Hương năm 1996.Hiện đang công tác tại Trung tâm phát triển Văn học và Tri thức - Hội Nhà văn Việt .
MAI VĂN PHẤNTên khai sinh đồng thời là bút danh. Sinh ngày 16-1-1955 tại huyện Kim Sơn, tỉnh Ninh Bình. Hiện sống và làm việc tại Hải Phòng. Hội viên Hội Nhà văn Việt .
MAI NGỌC THANH...Tôi mới chỉ tìm thấy phần Đất nổiBiển cả còn vô số những cái phải khám phá ở tầng sâu...
ĐÀO VIẾT BỬUNụ cười ai bỏ sau lưngGió qua lững thững trên từng liễu nghiêng
LÊ BÁ DUYBiết bao ca khúc để đờiMênh mông một cõi đất trời cưu mang
PHẠM BÁ NHƠNĐôi chân bước giữa phố người nắng nhạtChợt nhiên nghe giọng thác đỗ quyên xưaThuở ta đến em cũng vừa mới đếnMưa đầu mùa rớt xuống hạt lưa thưa
NGUYỄN TIẾN CHỦNGBồng con đứng tự bao giờMà thành tượng đá Vọng Phu thế này?
THIỆP ĐÁNGĐiệu slow ru ngủ những ghềnh đáSự êm dịu chậm rãi của sóng biểnVà những chiếc hài thuyền lửng lơNhư không biết về đâu
TÔN PHONGLam lũ đôi taycày xới cánh đồng mộng mịgieo gặt rong rêu
NGUYỄN HỮU QUÝMưanhư đã từng mưatrên ngực em.
TRẦN HỮU LỤC...Làng xưa chớp loè đèn xanh, đèn đỏCồn cát ơi! Nhớ quá một mảnh trăng quê...
NGUYỄN ĐÔNG NHẬTMây bay điCó tiếng động gọi về ngày đã mất.
LÊ ANH DŨNG...Áo dài em nền nã dịu dàngrơi hết kiếm anh hùng Lương Sơn Bạc...
DZIỆP THẢO MINH DZƯƠNG Tặng MẹNgồi nép vào mãi phía trongNgười hay dấu hỏi mà cong thế này
ĐOÀN LAMcòn đâu áolụa xênh xangrêuxanh đền các lầu vàng hiênmưa
Rồi một ngày bước giang hồ chợt mỏiTa bỗng thèm một góc ấm, bỏ cuộc chơi,Nơi ta về sẽ chẳng còn ai ở đó,Lối đã rêu, buồng đã quạnh hơi người...
Nhảy múa bên triền sôngCác em có nghe thấyỞ nơi nào, cá quẫy mơ hồỞ nơi nào, đất đang lởỞ rất xa thế giới con người?