Minh họa: L.V.T.G
Dấu tích buồn
thánh địa buồn mang đứng dưới mưa
trơ trọi đống biên niên danh trạng
lấp mồ đá gạch
trùng tang
dưới chân ngọn Mahabavata(*)
nhấp nhô tháp cổ
cong võng mắt rêu điểm tích nhạt nhòa
mọi hân hoan tắt lịm
mọi huy hoàng ngủ quên
mọi trầm thiêng hóa đá
chỉ cái đẹp vĩnh cửu của lụi tàn
còn than thở
bên hố bom chiến cuộc
lõm một văn minh
Tha nhân
những cánh chim lung lạc giữa muôn trùng, biền biệt
tha hương ngậm ngải biệt bóng trầm
đây viễn xứ xa xôi, ôi...
ngậm ngùi rừng thu hoang phế
hàm oan những lời thơ
tung nâng tơ bướm
trở dạ sắc trời
một ngày cùng
của năm tận
không còn gì để sáng, trời tắt
không có gì để mất, đời tàn
những cánh chim thiên di
đậu trên chiếc bóng nảy mầm
------------------------
(*) Ngọn Đại Sơn, tên ngọn núi ở khu thánh địa Mỹ Sơn.
(SH277/3-12)
LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.
Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...
Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu
hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê