LÊ THỊ KIM SƠN
Ảnh: internet
Vệt mùa
Mùa nào cho đồi núi lô nhô
Bản làng giấu trong bản làng những mưa bụi mịt mờ,
đường trơn đỏ vết chân đi
đường lợt lạt những cơn nắng tỏ mà nhòe nhoẹt mưa, âu sầu xanh cây cỏ
làng nối làng ẩn trong ẩm thấp, trong tàng cây im bóng nối đời đời
bếp lửa khơi cho ngày nung nấu những tùm hum ngô bắp đỏ mùa qua.
Vân vê tẩu thuốc quấn tổ sâu kèn rười rượi
Mái đầu bạc khề khà kể dấu hiệu của mùa nấm mối, của những mụt măng, của bầy thú đang mùa sung túc
Của đàn đàn trời đất nẩy mầm sau mưa tươi mới,
Nếp nhà tranh lợp dày mưa chưa hề thấm đến, quyện lấy thời gian hun ẩm làn da màu đồng bóng
Phủ lên mùa không gian thoáng đãng của cây cối, của rừng, của nghi lễ linh thiêng đang mở đầu bằng tiếng hát trầm đục
Tiếng xa gần của dàn chiêng đang hòa mình vào tiếng mưa, tiếng suối
Điệu múa mở màn cho mùa theo chân người nhún nhảy, tiếng hát vướng trên môi
Vương ra khỏi những nếp nhà theo những vệt khói lam mỏng mảnh tan lên trong hơi lạnh của mùa,
Gọi từng vệt chân bám vào đất khơi lên mùa linh nghiệm sống bao la.
Trương Chi
Tơ nhện căng ra,
Con nhện mải miết lên xuống, mải miết dọc ngang
Quấn quanh tinh mơ sương trong veo hạt ngọc
Rũ xuống mặt hồ bình lặng phiên bản giấc mơ yên ả.
Tiếng hát căng tràn bình minh,
Loang loáng mặt nước rẽ sóng trôi đi về nơi gác tía mơ màng
Ai còn ngơ ngẩn lạ,
Say giấc mộng Thiên Thai, phiêu bạt giữa vườn mây tràn ngập nhạc khúc
Còn ai nữa cho tiếng ca tuyệt vọng ngoài con chim đã chết rũ ban mai khác trong tay cô gái trẻ,
Còn ai khác cho lầu son gác tía trở thành nơi giam cầm những nức nở, những thêu dệt thừa thãi của nàng thiếu nữ yểu điệu.
Cám cảnh cho sông nước tan hoang,
Những con cá ngơ ngác vắng đi tiếng sáo dặt diều của chàng ngư phủ
Có sá gì đâu cái gọi là dung nhan,
Trời không oán,
Sông nước chưa từng trách cứ,
Cả vùng yên tĩnh êm đềm trôi qua những tháng ngày chưa từng tủi hổ
Nhưng chỉ vì ai?
Chỉ vì ai mà sông nước lễnh loãng, lờ đờ
Phận người mong manh đến mờ mịt
Cố định trong những định kiến cố hữu thâm căn cố đế ngàn đời truyền lại…
Chén trà tan loãng tiếng hát cùng hình bóng người xưa
Lầu son gác tía còn gì ý nghĩa, nhung lụa úa tàn trong sầu muộn héo hon rồi cũng tan loãng đi theo ý nghĩa cuộc đời không chút so đo
Những sợi tơ nhện dai dẳng vọng lên bài hát tinh sương
Con nhện miệt mài ngang dọc dệt cho ai những tấm áo cưới linh nghiệm của ngày của đêm…
(TCSH345/11-2017)
NGUYỄN THIỀN NGHI
ĐOÀN MẠNH PHƯƠNG
VŨ TUYẾT NHUNG
Tác giả Lệ Hằng (Lê Thị Lệ Hằng), sinh năm 1988
Quê quán: Hương Thủy, Thừa Thiên Huế
Nơi sống hiện tại: Đà Nẵng
Nghề nghiệp: Giáo viên Tiếng Anh
Nguyễn Quang Đương - Lê Đình Tiến - Huỳnh Thị Quỳnh Nga - Võ Tấn Cường
HUỲNH MINH TÂM
Hải Như - Nguyễn Khắc Thạch - Hải Bằng
NGUYỄN VĨNH TIẾN
HOÀNG THỤY ANH
NGUYÊN QUÂN
Trần Đức Tín - My Tiên - Nguyễn Hưng Hải - Nguyễn Đức Tùng - Phan Duy - Khaly Chàm - Huỳnh Thị Kim Cương - Đặng Như Phồn
Thai Sắc - Dương Thắng - Nguyễn Thiện Đức - Trần Hạ Vi
VƯƠNG HUY
NGUYỄN TRỌNG TẠO
“Vết chân trần rớm máu trên gai” là một chương trong trường ca của cây bút trẻ Lệ Hằng. Tác phẩm là nỗi khát khao của cô bé mù về một thế giới có sắc màu, là trái tim bỏng rát những ước mơ của những người cha người mẹ, là tiếng hát giữa cuộc đời nhem nhuốc bất hạnh vút lên cao để ngợi ca cuộc sống, ngợi ca sự hy sinh, ngợi ca tình yêu, ngợi ca nghị lực vươn lên đạp bung chiếc kén giới hạn, khám phá cuộc sống diệu kỳ.
ANH THƠ
Thúy Bắc - Yến Lan - Trần Nhuận Minh - Vũ Quần Phương - Thái Bá Tân - Nguyễn Đình Thi - Hữu Thỉnh - Trần Hữu Thung - Diệp Minh Tuyền - Hoàng Phủ Ngọc Tường - Đinh Thị Thu Vân - Bằng Việt
TỪ HOÀI TẤN
Nguyễn Thiền Nghi - Nguyễn Khắc Thạch - Nguyễn Xuân Hoa - Đoàn Mạnh Phương - P.N.Thường Đoan - Nguyễn Việt Chiến - Vĩnh Nguyên - Nguyễn Man Kim - Nguyễn Văn Quang - Tần Hoài Dạ Vũ - Đỗ Văn Khoái - Đoàn Nho - Đặng Văn Sử - Phạm Trường Thi - Lê Quốc Hán
HOÀNG VŨ THUẬT