Sinh năm 1981; Hội viên Hội Văn học Nghệ thuật Ninh Thuận; Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam; Hội viên Hội Nhạc sĩ Việt Nam; Giảng dạy tại Trường Cao đắng Sư phạm Ninh Thuận; Đã xuất bản 4 tập thơ.
Nhà thơ Lê Hưng Tiến hiện làm đại diện của Sông Hương tại Ninh Thuận. Trân trọng giới thiệu chùm thơ mới của anh đến bạn đọc.
SH
Nhà thơ Lê Hưng Tiến - Ảnh: internet
LÊ HƯNG TIẾN
A-còng
Dán vào mắt những nỗ lực tị nạn
Sự ăn khan của thời tiết vá víu từng khớp xương
Gom góp nhiều cái nhạc ngựa làm thân thể gió
Đánh kẻng tri thức
Xếp hàng những sợi dây thần kinh
Lung lạc
Dán vào mắt những mảnh chữ che nắng
Dự báo có khối đại từ mắc cỡ
Khẩu hiệu ăn mưa như cấy
Sợ đến khi biến thể ấc ấc
Bản sắc no ăng ắc
Lung lạc
Sự hiểu thật hao tổn
Chi phí của cân não như chợ đen mắt cá
Đảo lộn nhìn nhận
Con cồng cộc nhảy còng còng trên than cốc
Sóc vọng con ốc làm thế hệ @
Lung lạc
Sự sống của thơ
Bốn mùa thơ
Hì hục... Hì hục... Hì hì... Hục hục...
Bươn bả những làn nắng cuối ngày
Hồng vào bàn tay mở úp nụ cười
Tẩy trần từng hơi thở hì... hục...
Tôi nghĩ về sự sống của tâm hồn
Nơi dấu lặng của thơ
Có lẽ ngọn nguồn thơ
Khởi nhịp sinh sôi của cỏ cây
Chắt chiu từ hồn của đất
Nuôi dưỡng từ bầu vú của Mẹ
Và thở bằng đống lửa chiến tranh
Khi trái tim thơ bỏng rát
Đất trời côi cút mùa trăng
Những đứa trẻ nhìn đôi mắt khát thèm sự sống
Chiến tranh bùng nổ. Niềm hạnh phúc bỏ quên trong hang núi
Tôi lại nghĩ về sự sống của thơ
Nơi dấu lặng của tâm hồn
Những người lính cũ trở về
Chất chồng số phận lên bàn cân
Đắn đo sự sống của hàng vạn trẻ con cơ hàn
Thế sự sinh ra ngữ ngôn dị tật
Di chứng bắt đầu từ tầm nhìn của thơ
Như nỗi đau ném vào cổ tích nhân loại.
Chép chép
đối mặt gương
nhịn nhẫn sự thật
con ngươi chủng chẳng vào hõm đêm
lắm lúc săm soi nhiều cái tì vết
bản chất không đủ đôi chân đóng cột
ngôi nhà bỏ quá
kẻ đi rong rồi cũng quay về
sợ quá đỗi xâm mặt
sự len lỏi của ánh sáng
làm thần bí trắng hếu
có thể lương tâm cũng vò võ
bao nhiêu giấy mực tẩy não
chủ đích chỉ rút ruột đen rưng rức
đến khi đối mặt gương
nghe ạo ực trên bàn thờ
bản ai sao chép bằng hương khói mầu mẽ
cất công lỗi thời
cũng có khi nhắm nhía sự thật
bản mặt gương lại nằm chếch bóng sự đối diện.
(TCSH329/07-2016)
I. Rồi quẩn quanh những tường mưa loang lổtự làm đầy mình bằng im lặng bằng nghe ngóng sự chuyển động của những câu thơ khúc ca xưa trên lửng lơ bìa sách cũ
Bạn đã đi qua cây cầu đó, và đã bình thản quay nhìn, những mảnhvỡ những ván đinh dây thừng, những vằn xoắn bứt tung rớt tả tơixuống vực sâu, nơi sóng nước đang ầm ào cuộn xoáy
...Trong vại chượp mắm phơi ngấu những linh hồn cáChảy rân rân trong da thịt con ngườiMáu ta nóng hay là nước mắm...
Những thiếu phụ vừa đi vừa vấn lại giấc mơ ngái ngủTrăng non ngậm sương, bầu vú họ ngậm trăng
Nhóng nhánh mắt chuồn chuồn bay thấpCỏ gà rưng rức lối gaiVáng trứng rộ tăm tăm mùa cá đẻ
Đó là hành trình của gióThổi qua mấy mùa chiêm bao
...kẹt cửa run nắm tay dịu dàngem đã về chưakhông có tiếng đáp lời, không còn ai...
Thành phố tôi như một ráng mâyTrôi ngoài cửa gióNhững lóng rêu lần qua tay áo rũ Cuối sông lơ đãng rượu như mình
Em đừng thả nửa giấc mơĐể không qua kịp nửa bờ lá dâu
những tình cờ mà con người ngỡ là sự sắp đặt của thượng đếtôi đã gặp ôngmột lầnhai lần
Morningtonban mai chạy tới chân mây rắc bạcgặm bình minh nở gặm cỏ non tơlốm đốm trắng những chú bò đực kiêu hãnh
lưng chừng sángngực em căng đầy giấc mơ anhlong lanh xanhmùa Đông phương trinh tiết
Vú nóngngười đàn bà dán thân thể nâu bóng vàonỗi đợi
Một tháng 30 ngàyMột năm 12 thángThời gian có thể đưa ra đong đếmTình yêu không thấy hình hài
Ta lặn vào nhau chênh chao nỗi nhớNhững niềm yêu lấm cát cuộn tràoÁnh lửa khuya phải chăng là ảoVẫy vùng trong mắt em sâu?
Người đàn bà se bóng tối trong tôikhông đêm tân hôntạo hóa nhọc nhằn đẩy bánh xe tạo hóavòng quay rớt một con ốc như con ốc sên nhòe nhoẹt nước trên đường đi qua
Người bước vào bức tranh tôikhông sắc màunét cọ vẽ bằng sóng - sóng vang không gian 18 chiềuchật chội cơn mơ
Hành hương về núi Thần ĐinhLên chùa Kim Phong trên nghìn bậc đá
Mở những khát vọng raCánh cửa đập tan bờ sóngTrái tim không thể hú hớ nổi ngọn gió thơ trên đồi hoang vuMênh mông vỡ vụn và tự mất dần bóng tối lung linh
Tôi về vốc nước dòng sôngChút rong rêu cũ phiêu bồng đã lâuCòn đây sóng vỗ chân cầuTiếng đàn xưa lạnh, ngọn cau nắng tàn