LÊ HẢI KỲ
Minh họa: Nguyễn Thiện Đức
Mất ngủ
hoa trắng không về
tôi leo lên đỉnh nhớ tìm hương
thâm sơn mất ngủ
cơn mất ngủ bợt thời gian
những mầm sương dặm vá dung nhan
lú nhú xuân xưa
bóng đêm đùn lên núi
cheo leo trên hàng mi chẳng chịu cài then
có phải là em
không về vườn khuya hái trăng hạ huyền cài tóc rối
nên tôi,
lao tâm khổ tứ
thức trắng mùa hương.
Con ngựa mù số bảy
như chàng trai bảy vía
con ngựa mù
tắm trăng non bảy núi
lặng nghe bảy tiếng vĩ cầm
bảy thanh âm tung vó
bụi đỏ hát bảy khúc câm
đêm vọng bảy hồi âm
trăng thì thầm hoang lạnh
con ngựa mù mở mắt
bảy ngọn núi
mọc ra bảy tiếng hí mờ sương
bụi đỏ hoen vĩ cầm
tiếng vĩ cầm chảy vào hiu quạnh
tôi thấy,
suối nguồn và hết thảy giống loài
bắt đầu bay bổng
trăng non nhấp nháy bảy lần
hỏi,
con ngựa mù số bảy?
(TCSH429/11-2024)
ngày tình yêu chớm nởnhững bông hồng ngát hươngbây giờ hoa, em hỡicánh rã rơi lạnh lùng
...Đàn bướm bay quaÔi những đàn bướm cứ bay qua vườn...
...Bao năm dựngđá nằm chơi với rừng...
...Bon chen lắm chỉ mệt ngườiHồn nhiên bố sống cuộc đời hiền lương...
Linh hồn đã bay...
...Hoa giấy có màu sao không nói...
Có ai không? Tiếng kêu ném vào chiều. Mùa xuân im lặng. Nghe rõtiếng những mầm cây cục cựa. Thì ra chiều này chưa gió ở hoàng hôn.
Tôi đi về phía cánh đồngBất chợt nghe tiếng nhọc nhằn lúa hátVọng từ thẳm sâu đất đai trăn trở...
Khư khư ôm bóng Lam Kiềutrăng lùa Cuội xuống phì nhiêu cánh đồng
Áo em màu trắng mịnDưới trăng ngời sáng trongÁo anh sờn vai bạcTrăng sáng xanh màu rong
Chừng hoa hồng kiếp trước đã hoa khôi và hoa lựu cũng từng là đốm lửa
Cánh đồng tuổi thơ gặt gió heo mayNgày cưỡi lưng trâu, diều trăng đêm thả
Hoang vu. Đêm màu xanh trở dạ. Đom đóm lập loè ma trơi. Lũng sâu mưa khóc. Sáng ra rừng lộng lẫy triệu chồi non. Tôi ca vui trong nắng.
Giọng nói chỉ còn thoang thoảngđồng cỏ hoa vàng
Chợ hoa phiên Tết thêm đôngNgười xinh bán cúc bán hồng khéo chưa?
Trên thiên đường ai biếtBao kiếp người kiếm tìm
I. Đôi khi nhơ nhớ trong đời... Điều gì không rõ đã rời vuột điRồi buồn chẳng hiểu buồn chiCứ ngơ ngẩn tựa phân ly - một người...
Mong manh đi qua những tiết mùaHương từ lụa trắng của nghìn xưa
Và cuối cùng y đã đến ngồi vào vị trí của mình, xếp đặt lại đồ đạc trong căn phòng.Y đã tìm thấy một chúc thư.
Đốt một nén hương trầm bên mâm ngũ quảMơ hồ nghe gà gáy trên môi ngườiTiếng gà le te gọi tôi đi chợ Tết