HỒ SĨ BÌNH
Tác phẩm DƯỚI MẶT TRỜI XANH của tác giả Trần Hướng
Dòng sông đá chặn trên nguồn
Tôi nhốt tôi vào bóng
bên cầu đứng lặng
nhốt vào tiếng sóng
những thang âm chìm nổi...
Bầy cá lúi nào gọi hồn mẹ trong mưa lụt
con bống nào đánh thức mùa hạ trong veo trên đá
con cá ngạnh nguồn thương mãi chút măng chua
bát canh chắt chắt con nuốt hạ nguồn
trái dưa tròn những ngày khát bỏng
mẹ nuôi ta ngọt ngào vị giác
Chiếc thuyền đêm nao mẹ bỏ nhà theo cha mịt mờ số phận
nhưng sao mẹ đi mãi không về
quãng sông tím ngắt nơi cù lao vật vờ đứng đợi
Làm chi có mồ hôi trên đá trong mắt người thuở ấy
gió thổi ù ù một đời sông vật vã đá chặn trên nguồn
sông ném lửa lên trời một màu phượng cháy
sông oằn lại tự chảy máu mình duyềnh lên lịch sử những dấu son sử ký
nằm lại những tuổi thanh xuân bên ni bên nớ
dòng hoa đăng ngày hội như lời hẹn em về
mùa bình yên ai thả theo dòng nước những ánh mắt thương yêu
nơi bến cũ mây trắng đùn về nỗi nhớ nôn nao
Sông hát mãi một bài ca mở nước phương Nam
bến giang đầu sa khứ như lửa đốt miền đất dinh trấn
tôi đi tìm sâu trong cát những dấu tích vang vọng
những bước chân của người đi mở đất
tưởng như bình yên nước biếc ngàn lau ủ ấp trường giang
hào khí dậy sóng lưng trời…
Sông xanh mãi để ngày về trắng tóc
con đò nào tôi đứng gọi mẹ ơi
ngọn đèn nào hiu hắt chùng ngư phủ
đi hết một đời luân lạc
e chỉ gặp lại sông thôi...
Ngày em về Bến Ngự
Em chợt đến khóm tường vi bỗng đậm
hương tỏa vào đêm để quên ngày
Đứng nhón chân bên hiên nhà rất vội
phượng đỏ môi đầy luấn quấn cầm tay
Đâu cần đến mây trời cuộn lại
trong mắt em giông tố phủ đầy
Em cất giữ những tình thư lửa ấm
sợ lâu rồi gió cũng heo may
Chẳng còn con đò vẳng khúc đêm tàn Bến Ngự
vườn khuya ai hát biệt dạ hành
Bóng ngựa hồng chênh chao ngày cố xứ
thả ngại ngần con nước vơi đầy
Thương nhau ra cầu nhìn nước chảy
ngồi đợi mùa thu nghe sương lay
Một lần đến rồi đi buổi ấy
vệt rêu mờ biền biệt chân mây
Phố vẫn nhỏ như bàn tay con gái
và xanh xao như hơi thở sang mùa
Chiều rất cũ như ngày xưa rớt lại
nghe giữa lòng hoang vắng chút mơ phai
(TCSH405/11-2022)
NGUYỄN TÂN DÂN
NGUYỄN THỊ NAM
Nguyễn Khoa Điềm - Trần Vạn Giã - Huỳnh Minh Tâm - Đinh Thị Như Thúy - Lãng Hiển Xuân - Hoàng Thụy Anh - Nguyễn Thị Hải - Trần Duy Trung - Từ Nguyễn
NGUYỄN CÔNG THẮNG
PHẠM THỊ PHƯƠNG THẢO
PHÙNG SƠN
Vĩnh Nguyên - Hoàng Vũ Thuật - Khaly Chàm - Hoàng Thu Phố - Lưu Xông Pha - Nguyễn Minh Khiêm - Trường Thắng
Nguyễn Đức Tùng - Lê Minh Thắng - Kinh Thượng - Thảo Nguyên - Nguyễn Hữu Trung - Lê Trinh - Trương Hữu Thuận - Ngô Minh
Cảm nghiệm những con chữ của Trương Đăng Dung thiên di trên mặt phẳng tâm thức, để lại dấu vết và người ta gọi chúng là thơ. Không gian trong chùm thơ dưới đây của Trương Đăng Dung khiến ta cảm giác bước lên những nấc thang rời xa tầng địa ngục sâu thêm phía dưới. Nỗi choáng ngợp về ký ức như tòa lâu đài ảo ảnh dung nhốt ngã ái lại tự hân hoan lấy, là lúc huyễn giác nhà thơ lần đầu linh cảm về sự bất an khi thời gian bỗng tước luôn cả những gì vừa chạm đến bàn tay.
SH
PHAN BÍCH MAI
LÊ THÀNH NGHỊ
PHẠM THỊ ANH NGA
Tặng các Hoàng tử bé và bông hồng của các chàng.
“Đàn ông đã quên mất chân lý này, chồn nói. Nhưng cậu thì không được quên. Cậu trở thành người có trách nhiệm muôn đời với những gì cậu đã thuần dưỡng. Cậu có trách nhiệm với bông hồng của cậu…” (Saint-Exupéry, Hoàng Tử Bé).
Nguyễn Hoàng Dương - Văn Lợi - Xuân Đài - Trần Tịnh Yên - Nguyễn Hoàng Anh Thư - Đặng Văn Sử - Hà Văn Sĩ - Lê Hào - Lê Viết Xuân
TRẦN VẠN GIÃ
ĐÀO DUY ANH
HẠ NHIÊN THẢO
THÁI KIM LAN
(Nhân kỷ niệm ngày sinh nhật Phương Lan một năm sau khi mất (1951-2016), viết tặng gia đình Trần Đình Lập)
Phan Lệ Dung - Nguyễn Hới Thọ - Mai Văn Hoan - Nguyễn Thị Hải - Trần Xuân An - Huy Uyên - Trần Quốc Toàn - Lê Văn Lâm - Lan Anh - Võ Ngột
NGUYỄN THỊ ANH ĐÀO
VI THUỲ LINH