ĐỖ TRỌNG KHƠI
Phật nghìn mắt nghìn tay - Tranh Đinh Cường
Nạm
Bàn chân rõ dấu phiêu linh
hơi may màu lá tự tình, chiêm bao
Bước ngày đè nẻo hư hao
chiều nao chiều nảo chiều nào cũng sương
Dấu theo đã tỏ tấc đường
vẽ lên một sắc cỏ buồn như mây
Thế gian còn một đôi tay
nạm sâu thì núi, phơi bày thì non.
Con mắt
Một con mắt chợt khép mi
hỏi đâu là nhớ, hỏi gì là thương
Rêu sa lối, cỏ lạc đường
góc trời nắng gió rong chuông tơi bời
Một con mắt thức tìm người
đêm qua ở giữa làn môi trăng về.
(SH323/01-16)
LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.
Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...
Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu
hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê