ANH THƠ
Ảnh: internet
Mùa đông cuối
Viết cho mùa đông tới
Lời hứa cũng biết ra đi
mùa đông đến thật chậm...
em đếm từng ngày để sống
ngày cuối cùng rơi vào mùa đông
mơ đến một cơn mưa
nhè nhẹ thôi
đủ vùi em trong đất.
ngày em đi
lạnh
gió thổi bản nhạc buồn trên cành cây rụng lá
người lỗi hẹn với em man mác dưới chiều đông.
mưa không làm em tan như bọt biển
vẫn nhớ anh những chiều lạnh lá vàng
anh hẹn một chiều đông cuối
em sẽ lỡ hẹn thôi
ai đưa tang một chiếc lá?
em về cát bụi có mưa đưa.
Lời hứa cho mùa đông
Một người luôn quên hẹn
một người luôn quen chờ
mùa đông là cái cây
hai người treo lời hứa
Một ngày kia hai đứa
chạm vào mặt mùa đông
hai người thấy cơn dông
nhưng khuất mặt một người.
(SH309/11-14)
LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.
Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...
Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu
hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê