Rỗng
những đám mây tha phương bao lâu thì mọc cánh
nỗi nhớ trắng trời
bay
tìm giấc cố hương
tôi,
làm sao níu mây về đỉnh gió
đổ bóng hoàng huy
và mơ
thuở nước khởi nguồn cuộc thiên di
tôi cũng như mây
những đám mây tha phương có biết mình bay
đi đâu
về đâu
rỗng một khoảng quê hương.
Mùa trăng lép
dưới trăng
tôi ngồi đếm
những cơn mơ mắc cạn
đầu rỗng như cánh đồng hoang
lóe lên
con thuyền mất ngủ
cây dầm già đổ đốn chạy rông
bóng đêm bạc sóng
và tóc
tóc thức trắng mùa nước nổi
nghĩ suy lênh láng không thể nào chợp mắt
đêm thâm quầng
tôi chìm vào cánh đồng
ú ớ
cơn mơ trổ toàn trăng lép.
(TCSH433/03-2025)
LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.
Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...
Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu
hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê