Châu Thu Hà du lãm với "Khúc đêm"

16:14 07/05/2009
HUỲNH HẠ NGUYÊN         (Đọc tập thơ "Khúc đêm" của Châu Thu Hà - Nxb Thuận Hoá - 11/2002)...Thơ Châu Thu Hà mang đậm nữ tính. Khi trái tim biết cười, hay khi giàn giụa nước mắt, ta bỗng thấy quý sao những phút sống chân thành với cuộc đời, với mọi người. Châu Thu Hà không để trái tim mình tuột xuống phía bên kia triền dốc, chị cố bước tới và neo lại, để thấy mình được xẻ chia, được yêu chiều, xoa dịu...

Người ta vẫn thường nhắc đến những người làm thơ với một danh từ: nghệ sỹ. Tôi lại muốn nói đến cây bút trẻ ở Huế: Châu Thu Hà với một hơi thở thơ mới lạ. Đi tận cùng nỗi buồn, cảm hoá được nỗi đam mê cháy bỏng của một trái tim tự mình biết hát. Châu Thu Hà là người đem nước mắt mình để gột rửa chính gương mặt mình:
            Đêm vắng quá và ta cô đơn quá
            Người chẳng thể quay về
            dù chỉ một lần mơ...
                       
(Khúc thơ đêm)

Như trăng, như hoa, như dòng suối ngọt lịm cứ thấm dần trong dự cảm rất thực, rất đời. Châu Thu Hà đã phôi thai đứa con tinh thần đầu đời trong một lớp vỏ kén rất dày của cuộc sống. Phải có lúc va chạm thật mạnh vào mạn đá thì sóng biển mới bật lên những tiếng dạt dào ngoài đại dương xa thẳm. Châu Thu Hà cũng thế, hình như với chị, được sống hết mình với những đam mê trong tình yêu, tình đời là một đặc ân thánh thiện:
            Xin đừng gợi lại nỗi đau
            Đừng nói lời xin tha thứ
            Dẫu ngàn lần thôi chưa đủ
            Hãy nói lời yêu em!
                       
(Nói với anh)

Phải chăng đó là nỗi cay đắng xé gào trong một trái tim đỏ mọng phù sa xúc cảm. Thơ chị như làn gió nhẹ thoảng qua mà người ta run rẩy. Châu Thu Hà đã làm được phép hoán đổi giữa những mất mát trong tình yêu đôi lứa thành những nét duyên thầm trinh nữ. Những giọt nước mắt tươi nguyên của chị đã trở thành nguyên liệu để chắp cánh cho thơ chị bay bổng để có lúc vụng về:
            ...Em để tóc xoã vai
            Có người giật mình tưởng chị
            Người ta gọi ai thế nhỉ
            Em giống chị ngày xưa không?
                                   
(Chị và em)

Nhưng cũng bởi thế mà sự chân thực trong thơ chị lại lắng sâu, hài hoà. Người đọc dễ nhận thấy những tình cảm chân thành của tác giả gửi vào đó như một niềm an ủi. Ý tưởng xâu chuỗi toàn bộ tập thơ "Khúc đêm" là một ẩn số trong tình yêu, trong vô số những mất còn. Thơ Châu Thu Hà mang đậm nữ tính. Khi trái tim biết cười, hay khi giàn giụa nước mắt, ta bỗng thấy quý sao những phút sống chân thành với cuộc đời, với mọi người. Châu Thu Hà không để trái tim mình tuột xuống phía bên kia triền dốc, chị cố bước tới và neo lại, để thấy mình được xẻ chia, được yêu chiều, xoa dịu:
            Và cha Ran - anh cứ cuồng si
            Người đàn bà em đắm đuối
            Nơi em ở trong tim anh
            Là nơi Chúa không chiếm nổi.
                                   
(Cha Ran)

Có chút gì đó dùng dằng trong tâm hồn tác giả. Dẫu đã đi tận cùng nỗi đau mà sao vẫn cứ quặn thắt, không thôi. 46 bài thơ trong tập "Khúc đêm" là những tình cảm được tác giả chắt chiu gói ghém. Đó như là những vĩ thanh đồng điệu, cao, thấp, trầm, bổng; làm dịu cái oi ả mùa hè và làm ấm cái lạnh lẽo mùa đông. Để rồi kỷ niệm cứ cồn cào, da diết về trong tâm thức, bật thành thơ:
            Trách ngày kia ngõ ấy vẫn vô tình
            Và mùa đông anh lãng quên rất tội...
                                   
(Bậc thang mòn)

Không phá cách như một vài cây bút trẻ cả nước, Châu Thu Hà đã lặng lẽ đi tìm. Một cuộc hành trình đầy gian khổ để tự mình trú ngụ. Trong chuyến đi đầy kham khổ để bước vào con đường thi ca, Châu Thu Hà còn phải tích góp cho riêng mình nhiều hơn thế nữa. Để đừng tự mình thảng thốt "Ôi tình yêu! Ngàn năm vẫn khóc - Và muôn đời nước mắt mặn anh ơi!"

Không bao giờ người ta đổ đầy một ly nước mà nước không loang lổ. Tôi vẫn kỳ vọng ở thơ Châu Thu Hà nhiều hơn những gì "Khúc đêm" trao gửi. Nếu Châu Thu Hà biết gọt dũa nhiều hơn chút nữa trong ngôn từ, câu chữ, và tìm cho mình một nét thể hiện riêng thì hẳn tập thơ đầu tay sẽ bớt đi phần nào sự bằng lặng. Đó cũng là điều tôi muốn nhắn gửi khi đọc tập thơ "Khúc đêm" của Châu Thu Hà.

Huế, 12/02
H.H.N
(169/03-03)

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • THÚY HẰNG  

    Xoài xanh ở xứ sương mù” là tập tản văn dày 340 trang do nhà xuất bản Văn hóa - Văn nghệ thành phố Hồ Chí Minh ấn hành cuối năm 2018. 

  • PHAN TRỌNG HOÀNG LINH 

    Chân trời là giới hạn của tầm mắt, dẫn đến ảo tượng về sự giao nối giữa trời và đất. Do vậy, chân trời vừa hữu hạn, vừa vô hạn.

  • ĐÔNG HÀ  

    Tôi yêu thơ Nguyễn Trọng Tạo từ những năm còn là sinh viên. Tuổi trẻ nhiều háo hức, về tình yêu, về non xanh và tơ nõn. Nhưng khi bắt gặp những câu thơ chảy ngược trong tập Đồng dao cho người lớn, tôi lại choáng váng. 

  • NGÔ MINH

    Có một ngày nhạt miệng, thèm đi. Đi mãi mới hay phố cũng thiếu người. Có một ngày nằm dài nghe hát. Rồi ngủ quên trong nỗi buồn nhớ mông lung.

  • NGỌC THẢO NGUYÊN

    Buổi sinh hoạt được đặt tên là Tọa đàm bàn tròn về thơ. Đây là buổi sinh hoạt mang tính chất thử nghiệm của Phân hội văn học (lại một cách nói rào đón nữa chăng?)

  • ĐỖ LAI THÚY

    Duy nhất chỉ thơ mới đứng cùng bình diện với triết học và suy tư triết học
                                        Heidegger
    Con người, sống trên đời, như một thi sĩ
                                        Heidegger

  • NGUYỄN ĐỨC TÙNG

    Trong thơ tình, tình yêu là kẻ chiến thắng sau cùng. Chứ không phải lý trí, đạo đức, chính trị hay lịch sử. Bao giờ và ở đâu cũng thế.
    Chỉ còn anh và em
    Cùng tình yêu ở lại

  • PHAN ĐÌNH DŨNG   

    Từ hai cuốn sách: Những người thân trong gia đình của Bác Hồ, Bác Hồ gặp chị và anh ruột; soi vào những bài thơ của Bác, chúng ta có dịp nghiền ngẫm thêm về những tình cảm riêng/chung của Người.

  • NGUYỄN XUÂN HÒA

    Thảo Am Thi Tập của Nguyễn Khoa Vy không chỉ có giá trị về mặt nội dung mà còn có giá trị về mặt nghệ thuật.

  • LÊ KIM PHƯỢNG

    Với thi sĩ Cao Quảng Văn, thơ là cảm xúc thăng hoa tuyệt đỉnh và nếu văn chương có đích, thì thơ là tuyệt đích của tâm hồn. Ở chốn đó, sáng tạo ra đời. Vì vậy, thưởng thức thơ không thể không bằng cảm xúc từ trái tim của người đọc: “Thơ là tiếng nói từ trái tim đập vào trái tim”.

  • LTS: Nhà thơ Ngô Minh, sinh ngày 10 tháng 9 năm 1949; Hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, Hội viên Hội Nhà văn Thừa Thiên Huế, cộng tác viên thân thiết của Sông Hương. Sau cơn tai biến nặng từ trưa 26 tháng 11 năm 2018, nhà thơ đã từ trần tại nhà riêng vào lúc 23 giờ 12 phút ngày 3 tháng 12 năm 2018. Nhà thơ được an táng tại Khu nghĩa trang phường Hương Long, thành phố Huế (sau lưng chùa Thiên Mụ).
    Sông Hương thành kính chia buồn cùng gia quyến và bạn đọc, xin đăng bài viết dưới đây của nhà thơ Đông Hà, như là nén nhang tưởng nhớ, vĩnh biệt một người thơ…

                Ban Biên tập

  • HỒ THẾ HÀ

    Hoàng Diệp là thơ nổi tiếng với thi tập Xác thu (Nxb. Nam Kỳ, Hà Nội, 1937) trước khi trở thành nhà phê bình, nghiên cứu văn học.

  • PHAN VĂN NAM    

    Sau các tập thơ Cùng đi qua mùa hạ (Nxb. Văn nghệ, 2005), Phía bên kia cây cầu (Nxb. Phụ nữ, 2007) và Ngày linh hương nở sáng (Nxb. Hội Nhà văn, 2011) được trao nhiều giải thưởng văn chương uy tín, tác giả Đinh Thị Như Thúy tiếp tục ra mắt tập thơ mới Trong những lời yêu thương (Nxb. Hội Nhà văn, 12/2017).

  • VĂN THÀNH LÊ    

    1.
    Có thể nói Trần Đăng Khoa là trường hợp lạ của văn đàn Việt. Giữa thời đại cả nước lo ra đồng chạy ăn và ra trận đánh giặc, cuối những năm 1960 đầu những năm 1970, cậu bé Khoa cùng những cô bé/cậu bé 9 - 10 tuổi khác như Cẩm Thơ, Hoàng Hiếu Nhân, Chu Hồng Quý, Trần Hồng Kiên… “đã đi lạc” vào thơ.

  • NGUYỄN KHẮC PHÊ    

    Nhiều người đến dự buổi giới thiệu Tự truyện “Mạ Tui” do Tạp chí Sông Hương và Trung tâm Văn hóa Phật giáo Liễu Quán phối hợp tổ chức không biết Nguyễn Viết An Hòa (NVAH) là ai, nhưng khi Ban Tổ chức cho hay đó là bút danh trên Facebook (Fb) của thầy giáo Nguyễn Viết Kế, thì đều vui vẻ thốt lên: “À…”.

  • ĐỖ LAI THÚY

    Lý thuyết hệ hình là một hệ pháp nghiên cứu sự phát triển. Văn học Việt Nam, do những đặc điểm riêng thuộc của mình, không phát triển nối tiếp như ở các nước phương Tây, mà gối tiếp như những làn sóng, con trước chưa tan thì con sau đã tới, hay đúng hơn vừa là nối tiếp vừa là gối tiếp.

  • SƠN CA 

    Mất mát, tận cùng của mất mát. Cô đơn, tận cùng của cô đơn. Thực tại “vặn xoắn con người đến mức cảm giác không còn hình hài”.

  • NGUYỄN THANH TÂM    

        …đi về đâu cũng là thế…