TÔ DIỆU LIÊN
(8 tuổi, lớp 2)
Bé Diệu Liên - Ảnh tư liệu của tác giả
![]() |
Minh họa: Thiệp Đáng |
Nhà tôi có một cây táo. Thường ngày, tôi mang khèo ra hái táo.
Một buổi trưa, ba và mẹ tôi đang đọc báo, chị tôi nhắc tôi đi ngủ. Tôi bảo:
- Để bé nhảy cò cò cái đã. Nói vậy, nhưng tôi lại cầm khèo ra hái táo.
Chị tôi bực tức bảo:
- Mày có vô không tao đóng cửa? Cũng chẳng kém chị, tôi đáp:
- Chị cứ đóng cửa đi, để bé nhảy cò cò ngoài ni. Chị tôi đóng sầm cửa lại. Tôi cầm khèo đi quanh gốc cây để tìm táo chín. Khi đó, tôi bỗng nhớ lại giấc mơ đêm qua: Tôi đã gặp cô bé nhà nghèo và cây táo thần trong truyện cổ tích...
Hôm sau, tôi và chị Lan cùng ra cây táo. Tôi mang theo cái khèo là chén muối ớt và cái ví. Tôi reo lên khi thấy một quả táo to bự:
- Chị Lan ơi, có một quả thật to, chị hái dùm em với. Chị Lan vội vàng hái rồi hai chị em tôi cùng ăn. Lát sau, chị Lan lại hái được một quả vàng khè và thích thú nói:
- Quả này là của chị. Chút hồi chị hái cho bé quả khác. Tôi cãi:
- Không, bé ưa quả này thôi. Chị tôi dọa:
- Coi chừng, chị không hái nữa đâu. Tôi sợ chị Lan không hái nữa thật nên đành làm thinh cho rồi. Sau đó, chị Lan lại hái được một quả cũng vàng khè như quả trước. Chị đưa cho tôi với dáng vẻ thỏa mãn:
- Chín chưa? Chừ đã khỏi tị nạnh chưa? Tôi vui vẻ cầm quả táo:
- Bé cảm ơn chị Lan. Một hồi sau, tôi chợt thấy hai quả táo thiệt to và chín.
Tôi nghĩ kế để làm chị Lan giật mình.
Bộp! Bộp!
- Cái gì thế? - Chị tôi hỏi. Tôi giả bộ không biết.
- Em cũng không biết nữa. Nói xong, tôi nhặt hai quả táo đôi vào lưng chị Lan.
Bụp! Bụp!
Đau quá. Chị tôi la lên:
- Con bé phải không? Để tao đánh, đừng có la om sòm nghe chưa. Vừa nói, chị vừa hái một nắm táo xanh đôi lia lịa. Tôi né được hết. Nhưng trái cuối cùng cũng trúng được tôi. Chị tôi đắc thắng, cười sằng sặc. Nhưng bỗng nhiên:
Bộp! Bộp! Bộp!
Từ trên cây rơi xuống ba, bốn trái táo héo trúng ngay đầu chị Lan. Vì khi chị không chú ý, tôi đã rung cây cho táo héo rụng. Chị tôi giận đỏ mặt:
- A, để mày biết tay tao. Thế rồi chị Lan đánh vào đít tôi mấy cái. Tôi cũng chẳng chịu thua. Tôi vơ vội hai quả táo, một quả đôi trúng ngay vào mũi, chị tôi loạng choạng, tôi châm tiếp luôn quả kia vào miệng. Vừa lúc đó, chị Linh của chúng tôi xuất hiện, vẻ giậm dọa:
- Này, tụi bây mà cứ đánh nhau nữa thì chết với tao. Rồi chị "thưởng" cho chúng tôi mỗi đứa một quả đấm để cảnh cáo, rồi đi vào. Chúng tôi lấm lét nhìn theo "võ sĩ Đại Ca"...
Không chỉ tôi mà chị Lan cũng sợ chị Linh một phép. Sợ hơn cả ba mẹ nữa.
Một hôm, chủ nhật, không xin phép ai cả, tôi chạy ra cây táo. Tôi bắc ghế cạnh gốc rồi trèo lên ngồi vắt vẻo trên cây. Tôi phát hiện ra một quả to đã chín. Tôi đang loay hoay tìm cách hái thì chợt nghe tiếng chị Linh:
- Bé ơi, xuống chị nhờ. Tôi vội vàng tụt xuống và đi vào.
Chị tôi nói:
- Nhà nhớp quá! Bé đi quét đi! Tôi ngao ngán cầm lấy cái chổi. Vừa quét, tôi vừa hát:
Kìa chú là chú ếch con
Có hai là hai mắt tròn
Chú ngồi học bài một mình
Bên hố bom kề vườn xoan...
Hát hết bài hát thì tôi cũng quét hết nhà. Tôi thầm nghĩ "thế là xong". Tôi cầm luôn cả chổi chạy ra và lại nhìn lên cây táo. Bất chợt, thấy lại quả táo lúc nãy, sẵn cán chổi, tôi vung tay đập luôn.
Bụp!
Quả táo văng ra xa. Tôi chạy theo và chụp gọn. Tôi liếc nhìn về phía chị Linh và nói với quả táo:
- Bây giờ thì mày không thoát khỏi tay bà...
D.L
(TCSH49/05&6-1992)
Nguyễn Hữu Phú - Ngàn Thương - Lê Thị Xuân
Trần Văn Thiên - Nguyễn Ngọc Phú - Nguyễn Minh Ngọc Hà - Lê Thị Xuân
NGUYỄN KHẮC PHÊ
Cuộc thi viết văn cho tuổi thiếu nhi hè 94 của tỉnh ta do điều kiện tổ chức có hạn, chỉ tập hợp được các em ở địa bàn thành phố Huế. Tuy vậy, cuộc thi đã đạt được những thành quả đáng mừng, đã khẳng định và phát hiện thêm một số em có năng khiếu sáng tác văn học.
LÂM THỊ MỸ DẠ
TRƯƠNG ĐỨC VỸ NHẬT
(15 tuổi)
Nguyễn Thành Thi - Tô Diệu Lan - Trần Xuân Kỳ - Dương Huy - Nguyễn Thị Quý Trân - Nguyễn Thị Thanh Nhật
DIỆU HIỀN (13 tuổi)
Bình minh. Biển trải dài mút mắt. Nước biển xanh như ngọc bích. Những con sóng liên tiếp vỗ bờ mang theo bao nhiêu là bọt biển.
NGUYỄN NGỌC THẮNG
Cô bé bị tật từ thuở mới lọt lòng, chín tuổi rồi mà cô chỉ phát được những âm thanh méo mó. Bố mẹ không cho cô đến trường nữa, sau nửa năm đầu tiên đi học.
HOÀNG DẠ THI (14 tuổi)
Trung thu đến bao giờ cũng gợi lên trong lòng tôi một nỗi buồn nhớ. "Trung thu năm trước" ư? Cái "năm trước" ấy đã trôi xa, rất xa; kể từ khi em tôi còn sống. Trung Thu với những kỷ niệm êm đềm, chẳng bao giờ quay trở lại của hai chị em mình...
Nguyễn Văn Thanh - Nguyễn Ngọc Phú - Nguyên Hào - Trịnh Tuấn Khanh
Lê Thị Xuân - Hoàng Vân - Trịnh Tuấn Khanh
TRUNG SƠN
Chủ nhật 5-7-1992, trong nắng sớm rực rỡ, công viên Phu Văn Lâu bỗng như xuất hiện một vườn hoa đủ màu sắc và thật sinh động. Đó là 118 em thiếu nhi tham dự cuộc thi vẽ trong sinh hoạt hè với chủ đề "Uống nước nhớ nguồn" của Nhà văn hóa thiếu nhi Huế.
TRƯƠNG ĐẶNG THÙY ANH
Nơi góc phố tấp nập với hàng bằng lăng tím trải dài con đường phía trước, ngôi nhà màu vàng nho nhỏ với tấm rèm cửa trắng, lấp ló cô bé xinh xắn đang đọc sách chăm chú.
Nguyễn Ngọc Phú - Nguyễn Văn Thanh
TÔ DIỆU LAN
Su Su - Dương Thuấn - Phạm Thị Liên Minh - Vũ Năng Thi
Quyên Gavoye - Nguyễn Ngọc Phú - Nguyễn Văn Thanh
ĐOAN TRANG
Nhà tôi ở xóm Loài. Tôi chẳng hiểu tại sao người ta lại đặt tên nó như vậy, có lẽ đơn giản là để gọi và phân biệt giữa các xóm khác trong thôn.
NGUYỄN THỊ THANH TÚY
Sáng nay tôi thức dậy sớm. Đẩy nhẹ cánh cửa, tôi nghe một làn gió mát dịu phả vào mặt, vào cổ, vào sâu đến tận cõi lòng.
BÌNH NHIÊN
Chuột cố nội nằm trên ghế dựa hướng về ti vi màn hình, tay cầm điều khiển bấm xem hết kênh này đến kênh khác.