Buổi sáng ở Moca cà phê

15:01 19/10/2011
VI THÙY LINH

Nhà thơ Vi Thùy Linh - Ảnh: evan

[if gte mso 9]> Normal 0 false false false MicrosoftInternetExplorer4 <![endif][if gte mso 9]> <![endif][if gte mso 10]> <![endif]

Mặt tiền kính trong ngăn bụi, tiếng ồn
Phố Nhà Thờ lúc 9 giờ
Sáng tĩnh lặng

Thế giới nhỏ
Đủ màu tóc ngang qua
Các loại xe lướt chậm
Bác xích lô gà gật trước hiệu Pizza
Ba nàng Pháp tươi xinh bước vào Moca
Đến 14 Nhà Thờ đón Quốc khánh 14 tháng 7.
Xe Jeep trắng đỗ cạnh gốc si già
Đào Anh Khánh luôn chuyển động đa tình
Vừa tới với hai người đang yêu
Ba khối tình thở bàn đá trắng

Ngôi nhà Pháp giữa dãy phố Tây
Từng biến thành xưởng may, nhà trẻ
Trên đất của giáo xứ toàn tòng
Đã là nơi hội ngộ nhiều màu da, văn hóa.
Đèn treo sáng vàng, quạt trần quay chậm
Lò sưởi chờ củi, giữ muội đen ngóng Đông nào xa lắc
Máy quay đĩa quay triệu vòng thời gian
Mỗi nốt nhạc từng giây bay mất
Trên tường trắng, ảnh đen trắng Hà Nội xưa
Một mảng tường lớn gạch đỏ không trát vữa
Tìm thấy bình lặng khi bảo lưu quá khứ
Chủ quán Bình dạo này hay vắng
Bận niềm vui đón cậu con thứ hai mới chào đời chiều 30 tháng Sáu!
Những tác phẩm không lời trở nên bất hủ
Như tình yêu em đã trao Anh
Cái hôn ngọt đượm bọt Cappucino
Hoạ sĩ Khánh hiện đại, nhiều đồ vật cũ, cả cột điện sắt ngoài kia,
bình hoa lys cánh cong này, chứng kiến
Lồng ngón tay lần lượt ngậm môi
Tình yêu mình nuôi tình yêu Hà Nội
Ngạt thở ngạt thở
Muốn kéo dài sự dịu dàng dữ dội này
Những góc nâu mùa Hè chảy chậm chocolat
Hồi chuông toả trùm thánh thiện
Trưa nắng gọi
Chúng ta bước ra khỏi tấm kính cách âm phù thủy
Dùng mỹ cảm đồng hóa cuộc sống hỗn tạp
Ngạt thở ngạt thở
Mỗi sáng Anh ngủ dậy
Là nhớ Hà Nội đòi hôn!


(272/10-11)



Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • Người bước vào bức tranh tôikhông sắc màunét cọ vẽ bằng sóng - sóng vang không gian 18 chiềuchật chội cơn mơ

  • Hành hương về núi Thần ĐinhLên chùa Kim Phong trên nghìn bậc đá

  • Mở những khát vọng raCánh cửa đập tan bờ sóngTrái tim không thể hú hớ nổi ngọn gió thơ trên đồi hoang vuMênh mông vỡ vụn và tự mất dần bóng tối lung linh

  • Tôi về vốc nước dòng sôngChút rong rêu cũ phiêu bồng đã lâuCòn đây sóng vỗ chân cầuTiếng đàn xưa lạnh, ngọn cau nắng tàn

  • LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.

  • Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...

  • Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu

  • hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê