NGUYỄN NGỌC PHÚ
"Giặt lưới" - Ảnh: Nguyễn Hữu Xuân Tâm
Khúc 1
Cánh võng đầu tiên ru tôi
Là mảnh lưới cha tôi cắt ra từ tấm lưới còn dính đầy vảy cá
Trong giấc mơ tôi không có tiếng côn trùng
Tiếng cá quẫy khuấy vào tôi tăm sóng
Cha nhóm lửa lui cui mùi cá nướng
Da thịt tôi bỏng rộp tiếng “xèo”
Và lúc ấy ký ức tôi thành sẹo
Và cát bỏng hóa miềm hoang - tưởng - trắng
Và cái chết của bấy nhiêu con sóng
Dìu tôi đi những bước đầu tiên
Khúc 2
Mẹ đong biển với đầy miệng thúng
Nửa xõa xuống giờ
Nửa ngấm vào xưa
Chiếc đòn gánh xoắn mẹ theo thớ gió
Sấp người đi dọc lát sóng cuối mùa
Ngôi nhà mẹ lợp bằng ngấn sóng
Sực ấm trầu cau
Tơ nhện buông màn
Chân nhện túm vào con nhấc bổng
Mẹ neo vào đăm đắm hoàng hôn
Khúc 3
Anh ẩm (có còn khô)
Lửa hơ màu đá mốc
Muốn mở áo ra vò
Sợ bay nhàu ký ức
Thôi thì đành chịu nhạt
Nước biển rút cầm chừng
Đẩy buồn lên phiêu dạt
Biết lấy gì mà thưng
Giá ngăn bằng vách gió
Anh đỡ bớt bất thường
Chỗ em giờ trắng xóa
Sương sương và sương sương…
Khúc 4
Về thôi người ơi
Lưới chiều đã rách
Còn gì để mất
Có gì để cho
Người ta đếm cá
Mình ra đếm người
Người ta học gói
Mình về học bơi
Mình đi vớt sóng
Sóng mắc nơi nào
Ra khơi vào lộng
Tránh miền lao xao
Khúc 5
Những con sóng bạc màu réo gọi tôi đi
Những con sóng đen vỗ vào tôi đêm lân tinh mặn chát
Cây dương chuốt lại tiếng vĩ cầm đơn độc
Tôi nhổ sợi tóc sâu của cha tôi màu cước
Câu tuổi thơ mình đã tuột khỏi vòng tay
Đêm mẹ tôi: đêm chín - tháng - mười - ngày
(Mười ngày dài hơn chín tháng)
Đêm trở dạ bọc tôi vào tả lót
Xé từ mảnh buồm trong chầm chậm màu nâu
Những con sóng bạc đầu réo gọi tôi đi
Tôi từ giã đom đóm lập lòe và tiếng dế khoan hầm qua vại nước
Từ giã hoa cau
Chiếc thuyền nan úp mặt vào ngơ ngác
Như vỏ cau khô nhớ tiếp một thời trầu
Phấn tô mãi không sao đậm được
Cát vỡ vụn những vì sao trên cát
Những con sóng bạc màu réo gọi tôi đi
Vĩ Thanh
Tôi hòa trộn giữa sông và biển
Tôi là một thứ nước lợ
Con cá Mòi giữa ngày hiếm cá
Đám mây màu vảy cá
Báo trước những cơn dông
Báo trước ngày động biển
Bùng nổ những dây sấm
Buông thỏng xuống những chùm ngôn ngữ
Bóc dần từng lớp vỏ
Đến mặn mòi thịt xương
(SH285/11-12)
LÊ VI THỦY
NGUYỄN LÃM THẮNG
MAI TUYẾT
TRẦN TỊNH YÊN
Mai Quỳnh Nam - Nguyễn Ngọc Hạnh - Từ Dạ Linh
LÊ HOÀNG ANH
THANH THẢO
DUYÊN AN
NGUYỄN THÁNH NGÃ
VŨ TUYẾT NHUNG
HUỲNH MINH TÂM
ĐÔNG HÀ
THY NGUYÊN
TRẦN VĂN LIÊM
ĐINH TIẾN HẢI
Nguyễn Hữu Quý - Bùi Sỹ Hoa - Nguyễn Đức Hưng - Trần Huy Minh Phương - Hoàng Vũ Thuật - Lâm Bằng - Tô Ngây
NGÔ QUANG HUỆ
NGUYỄN QUÂN
Những câu thơ của Trần Việt Hoàng như áng mây không ở lại mà điểm xuyết bóng mình trên dòng thời gian. Hình ảnh thơ là thế mạnh trong thơ Hoàng, soi thấy giấc mơ hao gầy, chái bếp của mẹ, lũy tre sân nhà, mái rạ tẩm đầy nhớ thương, soi thấu “tiếng chuông vọng mòn đỉnh núi”.
KIM LOAN