PHẠM NGUYÊN TƯỜNG
Bài học trên sóng
Những ngày này sóng dậy biển Đông
Đất nước chuyển rung thềm lục địa
Sóng tà đạo chọc biển trời chính nghĩa
Dội vào bờ nỗi căm giận chồn chân
Bầy ngang ngược lại đòi dạy ta bài học
Bài học chúng mau quên từ sách sử nghìn năm
Bài học chui ống đồng trốn về ải Bắc
Bài học tan thây trên bãi cọc Bạch Đằng
Chỉ có một bài học này ta nhớ nhất
Lòng yêu nước trào dâng khi lửa bỏng dầu sôi
Xuống biển lên rừng người người lớp lớp
Như mẹ cha ta Âu Lạc nghìn đời
Rằng gấm vóc non song liền một dải
Tổ quốc săng từng thứ thịt màu da
Truyền kiếp, lũ bá quyền ngạo ngược
Truyền đời, một hào khí Đông A!
Sóng đã dậy từ mũi khoan tà đạo
Sóng căm hờn sôi sục triệu yêu thương
Đồng bào ơi, rền vang lời hiệu triệu
Biển Đông ơi, lớp lớp sóng ngoan cường!
(SH304/06-14)
LTS: Đây là một trong những bài thơ của anh Thanh Hải trong những ngày cuối đời. Bài này chúng tôi chép trong sổ tay của chị Thanh Tâm, vợ anh. Bài thơ không có đầu đề.
Trong ánh chớp rừng mũi tên tua tủa Mỵ Châu lao trên mình ngựa kinh hoàng Vết lông ngỗng rơi cùng nước mắt Trái tim đớn đau đập với nỗi mong chờ...
Những người vợ tiễn chồng về phía ấycó bao giờ quên đâucon sông đã một thời cuồng xô như máu chảynhư khăn sô khoanh sóng bạc ngang đầu
hay Một đêm của nhà thơ Cao Bá Quát (trích)những con cá vàng ngủ mê trong điện Thái Hoàcặp mắt dấu sau bóng tốitiếng thở dàibàn tay nơi không thấy bàn tayphút chốc đốm lửa loé sángngười lính canh bên con nghê