Ánh trăng

15:13 26/12/2008
NGUYÊN QUÂNTôi đứng lại giữa vườn. Đêm mênh mông oà vỡ ánh trăng. Trăng trên thềm nhà, trăng trên ngọn lá, trên những tàng cây um tùm. “Điêu tàn, hoang vắng quá”- tôi than thầm. Hình như lâu rồi chẳng ai vun xới chăm sóc và hình như cũng lâu lắm rồi tôi mới về lại trong khu vườn đầy kỷ niệm này.

Tôi bước thật khẽ, từng bước chậm trên con đường rải đầy những viên cuội trắng phai qua nhiều mùa mưa nắng, không có giọng nói hồn nhiên dịu ngọt, không có nụ cười trong vắt, không có tiếng đàn Violon réo rắt du dương. Tất cả chỉ còn rơi sót lại tiếng lao xao của bàn chân hoài niệm trên lớp cuội óng ả màu trăng.
Dưới gốc cây bạch mai già cỗi sần sùi, vẫn chênh vênh trống vắng một chiếc ghế đá, tôi cúi xuống phủi nhẹ lên lớp bụi bám dày và những chiếc lá khô quắt trên mặt ghế, chẳng biết
những chiếc lá này đã nằm lặng lẽ ở đây từ năm tháng nào. Một thoáng động làm tôi giật mình... không... không phải tiếng gọi vọng lên từ ký ức sâu thẳm mà chỉ là cái đập cánh của con chim đêm bị đánh thức bất chợt bay vút qua che khuất một khoảnh trăng. Khoảng vườn, ngôi nhà bỗng dưng chìm xuống, mù mờ như trí nhớ tôi về Thuỷ Chung, tên của cô bé hồn nhiên thánh thiện, không vướng bận, không khúc mắc như con chim khuyên bé nhỏ. Hồi ấy, tôi lớn hơn cô bé chẳng bao nhiêu tuổi, vậy mà đã lạc lõng giữa muôn điều hỗn độn, cái trong sáng tuổi thanh niên tôi đem đánh đổi lấy từng ngụm khói thuốc mông muội, đổi lấy sự buông thả xuẩn ngốc. Và cô bé đã đến, đã nói với tôi bằng ngôn ngữ của thiên thần, của ánh sáng dịu mềm từ vầng trăng rằm rạng rỡ.
 

Gia đình từ chối hắn như cái ung nhọt cần phải cắt bỏ. Chưa qua hết tuổi hai mươi hắn đã trở thành nỗi nhức nhối của mọi người. Sự nghiện ngập ma tuý nhanh chóng lôi hắn ra khỏi vòng tay trường lớp, gia đình. Từ một học sinh cuối bậc trung học tương đối ngoan giỏi, bỗng chốc hắn biến dạng thành kẻ bỏ đi. Nguyên nhân sự thay đổi quái quỷ đó chỉ một mình hắn biết tại sao.
Bắt đầu từ chút tự ái vặt giữa đám bạn bè, một lời nói khích, vậy là hắn hiên ngang chơi hết cả một điếu thuốc không bình thường bởi mùi khen khét, nồng đậm. Cái cảm giác lâng lâng, choáng váng lẫn tiếng nhạc kích động loạn cuồng trong một góc quán mờ ảo, nhanh chóng thấm vào trong trí não, huyết mạch hắn... Chỉ chút tự ái và cứ ngỡ chơi cho biết, nào ngờ... hắn không cưỡng lại được cái cảm giác, cái hấp lực ma quái đó. Gia đình và nhà trường sau nhiều lần khuyến dụ cảnh tỉnh hắn, nhưng không được nên bỏ mặc. Không còn ai quan tâm, hắn càng lạc lẫm, càng lún sâu vào nghiện ngập. Từ những điếu cần sa để nghe nhạc cho bốc, dần dần hắn khoái đi tìm cảm giác mạnh hơn từ bạch phiến. Thiếu tiền mua thuốc hắn trở thành thằng ăn cắp liều lĩnh, thoạt đầu chỉ dám chơm chĩa, cắp vặt đồ đạc trong nhà và rồi là hàng xóm láng giềng, bất cứ ai sơ hở là hắn thò tay đến, chẳng chừa thứ gì. Cũng từ đó, ở con phố trầm lặng bé nhỏ này, hầu như ai cũng đề phòng, xua đuổi mỗi khi thấy mặt hắn.

Ngôi nhà hoang ở cuối con xóm nhà hắn, kiến trúc theo lối cổ, nằm bề thế giữa khu vườn rộng mênh mông, rậm rịt cây lá, cỏ dại mọc tràn che khuất cả lối đi, càng điểm xuyết thêm vẻ ghê rợn cho ngôi nhà vốn đã được truyền tụng nhiều câu chuyện ma quỷ ly kỳ qua những người già trong xóm, nên chẳng mấy ai dám leo qua cánh cổng sắt rỉ sét được khoá cứng từ lâu. Nhưng chính vì thế lại trở thành nơi trú ẩn, là
thiên đường đối với loại người bị xã hội đào thải như hắn. Hắn chẳng hề tin chuyện ma quỷ, “...mà nếu như có thật thì bây giờ ma cũng phải sợ cái hình hài rách rưới của mình...”- hắn thích thú với ý tưởng so sánh ấy và luôn miệng tạ ơn những câu chuyện được ai đó thêu dệt về hồn ma bóng quỷ trong ngôi nhà cổ, đã tạo cho hắn một nơi dung thân lý tưởng. Nhưng chừng như lời tạ ơn của hắn chẳng lọt được tai các vị ấy.

Một buổi sáng lúc hắn vừa rời khỏi khu vườn, lang thang xuống chợ đi săn mấy bà nội trợ sơ hở để kiếm chác, thì căn nhà hoang ấy chợt xôn xao hẳn lên. Hai ba chiếc xe tải chở đầy vật liệu cùng những con người lạ hoắc đẩy tung cánh cổng sắt nặng nề, họ tất bật phát dọn cỏ dại, lá khô nhiều năm dồn tu, thoáng chốc biến thành ngọn lửa thiêu rụi chốn thiên đường rã mục của hắn. Khoảng vườn, ngôi nhà nhanh chóng được hồi sinh bởi tiếng cười nói.
Đêm đó, trở về sau khi no nê cơn nghiện, hắn bất giác đứng sững như trời trồng. Hắn hoài nghi luôn chính đôi mắt của mình. “Hay mình quá phê”- hắn nhủ thầm rồi đưa cả hai bàn tay đầy cáu bẩn lên dụi lấy dụi để đôi mắt. Không thể nào tin được, tất cả đều thay đổi như có phép mầu trong cổ tích.

Hắn cứ đứng tần ngần trước chiếc cổng mở toang còn thơm mùi sơn mới. Con đường ẩm thấp đầy lá mục, cỏ dại biến đâu mất dưới lớp sỏi trắng tinh. Những khung cửa âm u, những bậc thềm lát gạch tàu, cả những góc vườn xa nhất cũng ngập ngụa ánh sáng tràn ra từ trong căn nhà. Thế giới tăm tối từng chứa chấp dung túng hắn đã bị phá vỡ bởi ánh sáng đèn điện, bởi tiếng nói cười vui vẻ. Tuyệt vọng, hụt hẫng, hắn ngồi bệt xuống đất, lưng tựa vào dãy hàng rào chè tàu rậm rạp.
Tiếng đàn lúc trầm lắng lúc vút cao, len qua hàng cây, len qua không gian tĩnh lặng của đêm đánh thức hắn dậy. Từng thanh âm vỗ về dịu êm cứ kéo hắn đi trong ảo giác lơ mơ của kẻ mắc bệnh mộng du. Hắn chẳng hiểu mình đã đi vào giữa khu vườn bằng lối nào, khi chợt nhìn thấy trên chiếc ghế đá, dưới tàng cây bạch mai, một cô bé đang say sưa thả từng chuỗi âm thanh từ chiếc đàn Violon. Cáí dáng người nghiêng nghiêng đong đưa theo nhạc điệu khiến hắn thích thú, bật cười thành tiếng.

Cô bé vụt quay đầu nhìn, nhưng không hề tỏ vẻ sợ hãi trước sự xuất hiện đột ngột lẫn bộ tướng lôi thôi lếch thếch của hắn, ngoài một tiếng Ơ... kéo dài thay thế điệu đàn bị chững lại nửa vời.
-Tôi... tôi xin lỗi đã làm em sợ.
-Bé sợ à, có chi đáng phải sợ đâu.
Cô bé chơi đàn mở to đôi mắt nhìn hắn từ đầu tới chân rồi trả lời tỉnh bơ làm hắn ngớ người, tự nhủ- “Từ lâu nay ai thấy hắn cũng phải tránh hắn như tránh hủi, tại sao cô bé này lại không kinh sợ khi nhìn thấy hắn nhỉ?”
-Em mới... dọn nhà đến đây à?
-Dạ! chắc anh ở bên kia qua chơi...
Cô bé đưa cánh tay trắng muốt chỉ về phía những ngôi nhà đối diện. Hắn lắc đầu:
-Không, tôi ở đây, trong khu vườn này.
-Xạo hoài, trước đây ngôi nhà này bỏ hoang mà.
-Tôi nói thật đó, bé không tin sao? nhờ bị bỏ hoang tôi mới được ở.
Cô bé nhún vai tỏ vẻ không hiểu, hắn phải giải thích rõ hơn bằng một câu chuyện dài, mãi kể, hắn quên bẵng mình đã ngồi xuống trên chiếc ghế, cạnh cô bé tự lúc nào:
-Bây giờ thì em có sợ hãi, xa lánh tôi như mọi người không?
Cô bé nhìn hắn bằng ánh mắt chất đầy cảm thông:
-Bé chỉ sợ từ đây về sau anh không còn chỗ trú chân nữa.

Nghe cô bé nói thế hắn cảm động muốn bật khóc. Từ lâu lắm rồi có ai quan tâm đến nơi ăn chốn ở, hay nói với hắn những lời dịu dàng vậy đâu. Thật ra trong thâm tâm hắn cũng chẳng hề oán trách vì thái độ ghẻ lạnh của họ, bởi hắn biết chính hắn đã tự huỷ hoại bản thân và những mối tương quan với mọi người chung quanh.
-Bé nghĩ anh nên trở về nhà là hay nhất và nên bỏ chơi cái thuốc quái quỷ đó đi.
-Quá muộn rồi nhóc ơi, tôi bị ngập sâu rồi rất khó bỏ được.
-Anh chưa bỏ làm sao biết là khó, nói nghe yếu xìu. Bé tin anh sẽ làm được và lấy lại được sự tin yêu cho mình, cho mọi người chung quanh.

Trước đây khi mới bắt đầu nghiện ngập cũng rất nhiều người thân răn đe, cảnh tỉnh nhưng chẳng hề lọt tai hắn, không hiểu sao bây giờ chỉ với vài lời
hồn nhiên của cô bé lại làm hắn động tâm. Buông thả, chán chường là hành trang hắn mang nặng suốt thời gian bị mọi người ghét bỏ, xa lánh, nên hắn chỉ còn biết tâm sự, giao du với loại người bê tha nghiện ngập. Rất nhiều lúc trong tận cùng tâm trí hắn thoáng bùng lên chút tủi nhục, chút thèm muốn quay về với gia đình, trường lớp, nhưng rồi cái chút hướng thiện ấy lại đụng phải những khuôn mặt lạnh lùng, tránh né khiến hắn càng đánh mất niềm tin ngay với chính bản thân mình.

Những gì cô bé nói như đốt lên một nhúm lửa ấm áp, xua tan đi tất cả tự ti mặc cảm luôn ẩn chứa trong lòng hắn. Tự nhiên hắn thấy thích được làm bạn với cô bé, khó khăn lắm hắn mới nói lên được ý tưởng vừa thoáng qua trong đầu của mình... Bé không sợ... Bé chỉ cần... Bé nghĩ rằng... Cuối cùng cô bé chấp nhận cái tình bạn của hắn sau hàng loạt yêu cầu và bắt hắn phải đưa tay lên trời thề thốt nhiều lần.

Để kiếm một chỗ ngồi trên chiếc ghế đá, bên cạnh cô bé và được lắng nghe những câu nói, tiếng cười hồn nhiên, hắn phải cố nhẫn nhịn trước bao tia mắt xoi mói, hoài nghi lẫn những lời bóng lời gió của người thân và xóm giềng lúc hắn quyết định quay về nhà. Hắn tự giam mình trong căn phòng kín bưng chứa đồ phế thải với sợi xích sắt và ổ khoá to tướng mà chiếc chìa đã nhờ cho cô bé cất giữ. Cái tên của cô bé là câu thần chú linh ứng nhất để chống lại những cơn vật vã đến bật máu, ngất người.
 

Tôi ngồi lại trên chiếc ghế đá, ngồi trên lớp bụi thời gian phủ dày. Không ngạc nhiên hay ngỡ ngàng trước cảnh hoang phế của khu vườn, trước khi quay lại nơi này tôi đã biết cô bé ngày ấy bây giờ đã ở một nơi xa lắm, và cũng biết ngôi nhà lại bị bỏ hoang từ đó. Bao nhiêu năm rồi nhỉ? Tôi lẩm nhẩm tính, từ đêm trăng huyễn hoặc và cô bé thiên thần xuất hiện trong khu vườn hoang... Vâng, tôi vẫn nghĩ rằng em là thiên sứ đến từ vầng trăng mười sáu, nơi tôi bắt đầu đi những bước chân lầm lạc, em đến để cứu vớt tôi ra khỏi vũng sâu tăm tối và dẫn tôi bước lại những bước chân của con người...
N.Q

(nguồn: TCSH số 211 - 09 - 2006)

 

Đánh giá của bạn về bài viết:
0 đã tặng
0
0
0
Bình luận (0)
Tin nổi bật
  • HOÀNG BÌNH TRỌNGGập tấm bản đồ địa hình lại và vừa kịp đút vào xà cột, thì trung uý Trương Đình Hùng nghe có tiếng chân người lội bì bọp dưới suối. Lách mình ra phía sau cái trụ chằng phủ đầy dây hoa lạc tiên, anh thấy một người đàn ông trạc ngoại ngũ tuần, cao lớn, vẻ mặt thô tháp, cõng chiếc ba lô cóc phồng căng từ dưới dốc bươn bả trèo lên.

  • Y NGUYÊN     ... Những người muôn năm cũ         Hồn ở đâu bây giờ

  • GIẢN TƯ HẢIGã bước xuống xe ôm móc ví trả tiền rồi lững thững bước về con phố ven đê. Chiều thu ánh mặt trời vàng vọt trải dài lên cái thị xã vùng biên vốn dĩ đã buồn lại càng thêm vẻ mênh mang hiu quạnh. Giờ tan tầm đã qua, dãy phố ven đê hoặc có người còn gọi là cái chợ người vốn tập trung nhiều lao động chân tay cũng đã vãn dần. Thấp thoáng vài bóng chiếc ô tô qua lại. Gã chậm rãi vừa đi vừa nhìn trái ngó phải, chốc chốc quay lại nhìn như sợ bị ai đeo bám. Chân gã đi giày thể thao adidas mới cứng, vận chiếc quần bò cũ đã thủng lỗ chỗ như đạn bắn, phía trên khoác chiếc áo đại cán rộng thùng thình màu cứt ngựa, đầu đội mũ cối Hải Phòng kiêu hãnh một thời cũng đã sờn cũ và bong lớp vải để lộ cái lõi xám xịt.

  • NGÔ HỮU KHOADưới gốc cây Sau Sau, thứ cây có thân gỗ nhưng muốn mang đốt cũng không cháy, dùng làm gỗ thì nhanh mục nên mới được sống tươi tốt ở vùng rừng thường xuyên được dân sơn tràng lui tới. Dũng trong thế ngồi co quắp, hai bàn tay giấu dưới vạt áo mưa để vừa tự sưởi ấm cho cơ thể vừa giảm tiết diện để tránh những hạt mưa lạnh buốt lọt qua tán lá rậm rạp, những hạt mưa mùa không biết mệt mỏi cứ rơi và rơi…

  • NGUYỄN VIỆT HÀCó một ngày rất âu lo đã đến với thằng béo. Bụng bồn chồn tưng tức, giống như đang ngồi giữa một cuộc họp trang trọng bỗng mót tiểu tiện mà không thể đi. Trước đấy hình như duy nhất một lần cái cảm giác bất an này cũng đã đến. Láng máng không thể nhớ.

  • MA VĂN KHÁNGKhi những người U Ní ở vùng biên sau mấy tháng trời đông giá, ngồi trong nhà đánh cuốc, sửa dao, đan lát bước ra khỏi căn nhà đất dày kín như cái kén, đặt chiếc vai cày lên cổ con trâu, đi những đường cày đầu tiên, hoặc rủ nhau đi bán công khắp các nơi trong vùng thượng huyện Bát Xát, thì hoa gạo bắt đầu nở.

  • PHAN TUẤN ANH- Anh ơi lên xe đi, xe chạy suốt Bắc Nam đấy.- Có đi Vinh hả anh, bao nhiêu tiền vậy?- Ôi dào! mấy chục ngàn thôi, lên nhanh đi anh ơi.

  • HOÀNG THỊ NHƯ HUYĐiện thoại di động trong túi rung lên báo tin nhắn đến, Luân uể oải mở ra xem. Khuya rồi sao còn ai nhắn tin nhỉ? Một số máy lạ với một dòng tin lạ hiện ra: “Bạn ơi tôi không biết bạn là ai nhưng tôi muốn bạn biết tôi sắp lìa xa cuộc sống này. Tôi đang tuyệt vọng”.Đúng là đồ khùng! Đồ dở hơi!

  • HOÀNG TRỌNG ĐỊNHPhòng giam chật chội, tối tăm...  Gần trần có một lỗ thông hơi. Bên ngoài lỗ thông hơi là bức tường tôn xám xỉn. Khe hở dài chừng 10 mét, rộng chừng 3 tấc, nằm song song và gần sát với mặt đường bên ngoài. Đứng trong phòng giam, từ lỗ thông hơi nhìn qua khe hở của bức tường, chỉ có thể thấy những bước chân người đi.

  • NGUYỄN TRƯỜNGThấy tôi ngồi chăm chú đọc thư, miệng cứ tủm tỉm cười, vợ tôi mới giả giọng, hỏi đùa:- Có việc chi thích thú mà cười một chắc rứa?- Có chuyện vui bất ngờ đấy em ạ! - Tôi vừa trả lời vừa kéo tay vợ ngồi xuống, rồi đọc lại một mạch toàn văn bốn trang thư của ba tôi từ Huế mới gửi vào.

  • VIỆT HÙNGGa H. một đêm mưa phùn ảm đạm.Khách chờ tàu nằm la liệt dọc các hành lang.Tôi bước vào phòng đợi, trong tâm trạng không vui mà cũng chẳng buồn. Tìm một chỗ ngồi bất kỳ…

  • TRẦN KIÊM ĐOÀN Ngôi nhà một thời là tổ ấm trên đồi bỗng trở thành rộng gấp đôi, gấp ba và vắng vẻ như một tòa lâu đài cổ từ khi Bé Út dọn ra khỏi nhà để lên miền Bắc học. Đứa con 18 tuổi trên đất Mỹ nầy rời nhà đi học xa thường có nghĩa là đang bước vào đời, ra khỏi vòng tay cha mẹ, thật khó lòng về lại. Những bước tiếp nối là học ra trường, kiếm việc làm, chọn nhiệm sở như cánh buồm đưa tuổi trẻ ra khơi. Bất cứ nơi nào có thể an cư lạc nghiệp trên 50 tiểu bang sẽ là nơi đất lành chim đậu. Tuổi thành niên tiêu biểu của văn hóa Âu Mỹ là tự lập, gắn liền với  vai trò chuyên môn và xã hội chứ không phải quanh quẩn với đời sống gia đình.

  • ĐỖ PHẤNĐêm rất khuya dưới chân núi H. Khó khăn lắm chúng tôi mới tìm được một con đò bằng tôn móp méo xác xơ. Chẳng hiểu ban ngày trông nó thế nào. Có lẽ đây là chiếc đò bị cấm lưu hành? Không thể có mặt ở bến vào ban ngày. Cũng là cấm làm phép. Dòng suối không có chỗ nào đủ sâu để có thể chết đuối.

  • ĐỖ KIM CUÔNGBây giờ bạn bè ít được gặp anh lang lang trên phố. Thảng hoặc dăm bữa nửa tháng, có khi hơn mới tóm được anh. Ấy là khi anh phải ra khỏi nhà đi nạp bài cho những tờ báo mà anh thường cộng tác, hoặc đi nhận nhuận bút một vài bài thơ lẻ in trên báo.

  • VŨ NAM TRỰC           Truyện ngắn

  • TRẦM NGUYÊN Ý ANHÔng Nhâm bước chầm chậm theo con đường tráng xi-măng ngoằn ngoèo trong con hẻm nhỏ. Căn nhà ông ở cuối xóm, một trệt, một lầu... mới tinh. Cánh cửa sắt đóng im ỉm. Ông ngồi bệt xuống nền xi-măng vì chân ông đã mỏi. Lẽ ra, khi mấy đứa con ông chưa bàn nhau cất lại căn nhà, ông đã có thể đẩy cánh cửa rào bằng tre và đàng hoàng bước vào nhà mình.

  • XUÂN CHUẨNĐể rồi tôi kể cho ông nghe về lai lịch cái quạt, để ông ông khỏi coi tôi là Thằng Bờm có cái quạt mo. Cái thời quạt điện quạt đá, máy lạnh mà cứ bo bo cái quạt kè, thỉnh thoảng lại đạp phành phạch như mẹ hàng cá thách lên giữa chợ. Cũng chẳng có gì li kỳ, hay mùi mẫn rơi lệ, chỉ là chuyện đời tầm phào.Hai ông trải chiếu ngồi giữa sân, nhâm nhi chén trà, ông Thân nói với đại tá Tiến về hưu như vậy khi đại tá ngỏ ý thích cái quạt kè của ông.

  • TRẦN THỊ TRƯỜNG  Bim chào đời vào lúc kém 19 phút. Trăng hạ tuần phun nhẹ màu đục của sữa vào bầu trời. Hôm sau trời lất phất mưa. Bố nói với bà ngoại trước khi đi làm: "Nếu không thấy con về thì bà giúp con cùng nhà con nuôi cháu". Câu nói ám ảnh làm trí tưởng tượng của bà ngoại nhiều lần thắt lại. Sau này nhiều khi bà ngoại sợ cả cái bóng của mình.

  • NAM TRUNG Ông Hãnh cứ đi tới đi lui trong phòng khách nhà ông, vừa đi vừa quạu cọ lẩm bẩm: thằng Hùng nó nói vậy là nó có ý coi thường mình, nó dám trứng khôn hơn vịt. Rồi mày sẽ biết tay ông. Ông sẽ cho mày còn lâu mới được vào Đảng, ông sẽ bác tất cả những đề xuất về mày...

  • HOÀNG THÁI SƠNKhi tôi lớn lên thì nội tôi đã mất từ lâu nhưng thỉnh thoảng dân làng vẫn nhắc đến người với niềm cảm mến về những chuyện không ít ly kỳ. Ông tôi rất khoẻ, người tròn vo, đen như sừng, tục danh Cu Trắt - phương ngữ vùng quê tôi nghĩa là nhỏ và rắn chắc. Ông ham mê võ thuật, thạo côn quyền, thuở trai thường đóng vai ông địa trong đám múa lân. Đám múa năm nào hễ thiếu ông là coi như nhạt trò, dân làng chẳng ai buồn xem. Người ta đồn ông tôi tài ba lỗi lạc, như có thể đi trên lửa, nhảy qua nóc nhà, còn những thứ chui vào hậu cung đình làng mà không cần dở ngói là xoàng... Kho chuyện về ông ngày càng dày do mồm miệng dân gian thêu dệt thêm, tuy nhiên trong đó nhiều chuyện là có thật.