TRẦN VẠN GIÃ
Anh đã đi qua những mùa đông năm cũ
Nhớ Thái Ngọc San
1.
Anh đã đi qua những mùa đông năm cũ
Những mùa đông đọng lại tâm hồn anh héo lạnh
Nơi quê nhà
Em bắt đầu dọn mình tĩnh tâm
Trong những ngày chờ Chúa phục sinh
Sân nhà thờ ríu rít tiếng chim sẻ và có những nữ tu đi trong nắng sớm
Đi bên những người nữ giáo dân
Có con chết trận
Bên những bà mẹ
Có con thoát ly lên rừng đi kháng chiến
Có con làm lính Sài Gòn
Những buổi sáng ở sân nhà thờ
Ẩn hiện đau buồn của chiến tranh trên cây Thánh Giá
Trên vai Việt Nam
2.
Anh đã đi qua những mùa đông năm cũ
Những mùa đông năm cũ đã bám trên những ngón tay ứa máu
Tình yêu trai trẻ đã cuốn theo những buổi chiều mưa đáng sợ
Trôi dạt theo dòng sông
Những vết đau chém sóng không bao giờ dứt
Những vết đau tẩm liệm trong nỗi buồn vô tận
Trong tình yêu của thánh tích thời gian
Chạy trên kim đồng hồ tử nạn
Và dưới gốc cây muồng vàng sau trận bom tàn phá
Nơi đây hai ta hôn nhau lần đầu
Thơm mùi trinh nữ
3.
Anh đã đi qua mùa đông năm cũ
Những mùa đông hai ta yêu nhau vội vàng
Tiếng đại bác dội vào căn phòng đêm tân hôn
Nơi con chúng ta sinh ra và lớn lên
Đối diện những lo toan
Bên hầm hố bi thương
Bên xác người lấp vội
Bên bếp lửa không bình an
Bên bức tranh đậm màu truy bức
Và lưu lạc chính phận mình
Như cánh chim di trú
4.
Anh đã đi qua những mùa đông năm cũ
Cơn khát vọng hòa bình trong bóng đêm
Lọt ánh trăng khuya qua song cửa hiên tây
Và bóng dáng những người mẹ nghèo
Bàn chân chai đi mòn trên dấu cỏ
Những người mẹ nghèo
Nhặt trái khổ đau
Bỏ vào thúng rách
Và ngoài kia
Những đoàn xe chuyển quân lên mặt trận miền tây
Đất nước đang quất ngược chiếc roi sinh tử
Vào hai đầu hạnh phúc và khổ đau
5.
Anh đã đi qua những mùa đông năm cũ
Càng thương tiếng lá cọ nhau
Rơi. Rơi xuống lòng đô thị miền Nam
Chờ sợi dây kéo thân phận mình đến những cánh rừng bất hạnh
Nơi huyệt lộ
Đào trong trái tim
Của một thời trận mạc.
(TCSH352&SDB29/06-2018)
Tên thật: Trương Nhật Tín, sinh năm 1991, quê quán thôn An Ngãi Tây, xã Hòa Sơn, Đà Nẵng. Hiện sống với gia đình tại thành phố Buôn Ma Thuột, tỉnh Daklak; - bị khiếm thính nhẹ từ nhỏ. Từng có thời gian ở Hà Nội và sống nhiều lần ở Sài Gòn. Bắt đầu làm thơ, viết truyện, Văn Phẩm Ý (dạng tùy bút phác họa vô thực)… từ khoảng năm 2005, 2008.
ANH THƠ
PHAN HOÀNG
Nguyễn Hồng Hạnh - Phan Lệ Dung - Hoàng Long - Hoàng Vân Khánh - Nguyên Quân - Bùi Mỹ Hồng - Đỗ Tấn Đạt - Nguyễn Nghĩa - Từ Sâm
ĐÔNG TRIỀU
NGUYEN SU TU
Thủy táng...!
ĐẶNG MỸ DUYÊN
Nguyễn Thánh Ngã - Vương Ngọc Minh - Phạm Bá Thịnh - Hồng Vinh - Trần Thị Tường Vy - Trần Hương Giang - Đông Hương - Nguyễn Đức Sĩ Tiến - Nguyễn Thanh Mừng
ĐINH THỊ NHƯ THÚY
Những đứa trẻ
LTS: Những giọt thơ về Huế như một thoáng mưa bóng mây, tự nhiên rơi và đem lại cảm giác lạ lẫm. Huế hiện lên cũng là lạ, như cô gái bước ra từ đóa sen thiền. Sông Hương xin giới thiệu những bài thơ vừa mới gửi đến của Lam Bình (tên thật là Hoàng Thị Mỹ Bình), hiện ở Hà Nội.
PHẠM THỊ PHƯƠNG THẢO
Trần Mạnh Hảo - Hoàng Nhuận Cầm - Hoàng Vũ Thuật - Hoàng Cát - Đỗ Hoàng - Mai Văn Hoan - Nguyễn Loan - Phù Sa Lộc
LÊ THỊ MÂY
HOÀNG DIỆP LẠC
Nguyễn Man Kim - Nguyễn Đức Dũng - Hà Duy Phương - Phạm Thị Ngọc Thanh - Lại Đăng Thiện
LTS: Trong vai công chúa Tây Hạ (vở kịch Thành Cát Tư Hãn của Vũ Khắc Khoan), Nguyễn Tuyết Lộc đã để lại trong lớp học sinh Quốc Học – Huế những năm 1960 một hình ảnh khó quên. Hơn 50 năm sau chị mới trở lại Huế qua hai bài thơ giới thiệu trên Tạp chí Sông Hương số này.
LGT: Không làm dáng và càng không kiểu cách, những ngôn từ cuộc sống chân thật tự tình hiện diện khắp nơi trong thơ Ngô Thị Hạnh, chạy dọc những bờ gió và mang theo những câu chuyện, những cảm xúc nhuần nhị, những trăn trở đầy cá biệt… Cũng nhiều khi bắt gặp những riết róng thở gấp gáp của gió hậu hiện đại trong thơ của chị.
NGUYỄN THANH MỪNG
Uống cà phê với Nguyễn Mộng Giác
và Tạ Chí Đại Trường
Ngưng Thu - Đoàn Trọng Hải - Trần Tịnh Yên - Lưu Ly - Phan Công Tuyên
NGUYỄN ĐÔNG NHẬT